Sau này đúng chuẩn cảnh “đuổi theo vợ” đầy đau khổ rồi còn gì.
Trên đường về, bầu không khí xung quanh Trần Dương vô cùng ngột ngạt, áp suất giảm hẳn một bậc.
Tôi rất biết điều, không dám kiếm chuyện chọc tức, sợ hắn sẽ nổi điên mà g.i.ế.t mình mất.
Cuộc sống tiểu thư hào môn này, tôi còn chưa kịp hưởng thụ đủ đâu!
5.
Trần Dương ngày càng làm tốt công việc “nam giúp việc” của mình.
Hắn chăm sóc tôi tỉ mỉ chu đáo đến mức đôi khi tôi cố tình kiếm chuyện cũng cảm thấy hơi thiếu lý do.
Không chỉ vậy, mỗi lần tôi chửi mắng hay đánh, Trần Dương đều không phản kháng, ngược lại càng khiến tôi trông như một tên hề nhảy nhót.
Một ngày nọ, sau bữa ăn, Trần Dương do dự một lúc rồi mở miệng: “Tôi có thể xin cô một chuyện không?”
Tôi lười biếng nằm trên chiếc ghế treo, tận hưởng ánh nắng mặt trời: “Nói đi.”
“Tôi có thể đi thăm mẹ tôi một chút được không? Mấy ngày nay tôi chưa đến lần nào, mẹ tôi chắc đang lo lắng không biết tôi gặp chuyện gì.”
Tôi nhướng mày đáp thản nhiên: “Được thôi.”
Trần Dương rõ ràng không ngờ tôi lại đồng ý dễ dàng như vậy, khượng người một chút.
Tôi nhếch môi cười, ném ra một câu: “Nhưng có một điều kiện.”
Biểu cảm trên mặt Trần Dương không thay đổi, dường như đã sớm đoán được tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Điều kiện gì?”
Ánh mắt tôi đầy ẩn ý lướt xuống vòng eo rắn chắc và bụng phẳng của hắn, nuốt nước bọt, chậm rãi nói: “Hoàn thành nốt chuyện hôm đó ở quán bar còn dang dở.”
Kỳ kinh nguyệt đã kết thúc được vài ngày, tôi phải nhanh chóng “xử lý” Trần Dương thôi.
Có như vậy, dù sau này phải “rời sàn” thì sẽ không còn gì phải tiếc nuối nữa.
Kiểu gì cũng phải trở thành người đã “ngủ” với nam chính.
Trần Dương mím môi thành một đường thẳng, sắc mặt đầy vẻ do dự.
Thấy bộ dạng không tình nguyện của Hắn, tôi lập tức nổi cáu.
Bộ dạng này chẳng khác nào đang tố cáo tôi là một kẻ ác bá, ép buộc dân lành vậy!
“Giả vờ cái gì chứ? Làm chuyện này chẳng phải anh cũng sướng sao? Vừa làm vừa tỏ vẻ thanh cao.”
Cơ thể Trần Dương rõ ràng căng cứng lại đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng tôi hoàn toàn không bận tâm đến suy nghĩ của hắn.
Tôi vỗ nhẹ lên mặt Trần Dương, ánh mắt đầy khiêu khích: “Tối nay đấy, tắm rửa sạch sẽ vào, tôi bị sạch sẽ quá mức.”
Nói xong, tôi xoay người rời đi đầy ung dung, để lại một mình Trần Dương đứng lặng trên ban công.
Ở nơi tôi không nhìn thấy, Trần Dương siết chặt nắm đấm, sắc mặt âm u đến đáng sợ.
Đây là lần đầu tiên tôi có được quyền ngông nghênh như thế này, nhưng vẫn chưa quen lắm.
Thầm mắng bản thân trong lòng: Đúng là chẳng có tiền đồ, như con lợn rừng chẳng ăn nổi cám mềm.
Để lấy lại bình tĩnh, tôi mở một chai rượu vang đỏ tự mình uống cho vững dạ.
Trước khi ngủ thiếp đi, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Không hổ là nam chính, đúng là có hào quang tỏa sáng.
…
Lúc tỉnh lại đã là chiều hôm sau, tôi thấy Trần Dương đang lén lút làm gì đó trong bếp.
Khi hắn nhìn thấy tôi, sắc mặt hơi mất tự nhiên, hỏi: “Cô thấy thế nào rồi?”
Tôi hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Chẳng có cảm giác gì cả.”
Sắc mặt Trần Dương lập tức sa sầm, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh đầy mỉa mai: “Thế à? Tối qua cô rõ ràng là—”
“Câm miệng!”
Tôi thẹn quá hóa giận, lớn tiếng quát: “Anh có tư cách gì mà nói chuyện với tôi như vậy? Thật sự nghĩ ngủ với tôi một đêm là đã thành nhân vật quan trọng rồi sao? Tôi nói cho anh biết, anh chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của tôi mà thôi!”
Nụ cười trong mắt Trần Dương lập tức biến mất, đôi con ngươi đen láy nhìn tôi bình thản, sau đó bỗng nở một nụ cười đầy chua chát: “Cô nói đúng. Tôi chỉ là một con chó của cô mà thôi. Là tôi tự hạ mình.”
Nói xong, hắn quay người bỏ đi.
Tôi chẳng hơi đâu chiều theo cái tính khí bướng bỉnh kia, tiếp tục ngồi xuống ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.
You cannot copy content of this page
Bình luận