Nhặt Được Một Vị Thiếu Niên

Chương 20:

Chương trước

Chương sau

Bọn họ nói phải nghỉ ngơi sớm, để chuẩn bị cho đại hôn ngày mai.

 

Hử? Đại hôn? Ngày nào? 

 

Ngày mai!!!

 

Tạ Từ cũng bị thuộc hạ kéo đi xử lý công vụ.

 

Lúc bị đẩy vào phòng để nghỉ ngơi, ta vẫn còn ngẩn ngơ suy nghĩ.

Dù sao cũng là chuyện sớm muộn, ngày mai thì ngày mai thôi.

Nghĩ vậy, ta liền ngã đầu mà ngủ một giấc.

 

Sáng sớm hôm sau thì bị kéo dậy để trang điểm, chỉnh trang.

Những nha hoàn xung quanh không ngớt lời khen ta xinh đẹp. 

 

Đương nhiên rồi, hôm nay ta là tân nương, ta không đẹp thì ai đẹp?

 

Được dẫn đến đại điện, suốt quãng đường lòng vẫn còn rất hồi hộp, mãi đến khi Tạ Từ nắm lấy tay ta. 

Tựa như đột nhiên tìm được trụ cột vững chắc, những nghi thức tiếp theo liền trở nên thuận lợi vô cùng.

 

Sau cùng, ta và Tạ Từ tạm chia nhau, ta bị dẫn vào tân phòng.

Phòng rất rộng, khắp nơi đều treo đầy lụa đỏ, tràn ngập sắc màu hỷ sự.

 

“Phu nhân, Ma Tôn không thích có người ngoài ở đây, chúng nô tỳ xin lui ra ngoài viện chờ lệnh.”

Nói xong liền định rời đi.

 

Bỗng chốc, như sét đánh ngang tai, ta hốt hoảng thốt lên: “Khoan đã! Ngươi vừa gọi ai?”

Không dám chắc, ta lại hỏi thêm lần nữa: “Ma Tôn? Ý ngươi là… Tạ Từ?”

 

“Phu nhân, chúng nô tỳ không dám trực tiếp gọi tên Ma Tôn đại nhân.” Tiểu nha hoàn cung kính đáp: “Ma Tôn đại nhân có việc gấp cần xử lý, xin phu nhân chờ một lát.”

Nói xong, cả đám người liền lui ra.

 

Tạ Từ là Ma Tôn?!

Tạ Từ… hóa ra lại chính là Ma Tôn.

 

Thảo nào, thảo nào ngay cả tộc trưởng gia gia cũng chẳng nhìn thấu được cảnh giới của hắn.

Thảo nào, khi ở Hồ tộc, lúc nhắc đến chuyện của ma tộc, sắc mặt hắn lại có chút kỳ quặc.

Thảo nào, hắn giấu ta lâu đến vậy.

 

Tức giận!

Tốt nhất nên mau chóng đến đây mà giải thích rõ ràng với ta!

 

Chờ mãi, chờ mãi, vẫn không thấy bóng dáng Tạ Từ quay lại.

Bỗng dưng ta lại nhớ đến những lời đồn đại về ma tộc.

Nói rằng ma tộc dung mạo xấu xí, không thể tin cậy — nhưng nhìn đi nhìn lại, rõ ràng là toàn những kẻ rất anh tuấn.

Nói rằng ma tộc thích g/i/ế/t người vô tội — nhưng xem ra… không giống lắm.

Nói rằng ma tộc lòng dạ đố kỵ — chuyện này thì hình như đúng, Tạ Từ quả thực hay ghen.

 

Lại có lời đồn rằng, Ma Tôn trời sinh phong lưu, hậu viện mỹ nhân vô số…

Nghĩ đến đây, ta lập tức vỗ bàn đứng dậy! 

 

Giận c/h/ế/t ta rồi!

 

Đếm đến ba, Tạ Từ phải lập tức quay về giải thích rõ ràng cho ta!

 

Ba… hai… một…

Vẫn không thấy hắn quay lại.

 

Tốt lắm, Tạ Từ, phu nhân của ngươi không còn nữa!

Ta muốn bỏ nhà ra đi!

 

Nghĩ rồi, ta liền bắt đầu thu dọn hành lý.

Đồ đạc quá nhiều, mang không hết, ta đành tùy tiện nhét hai bộ y phục vào bọc hành lý rồi rời đi.

 

Vừa đẩy cửa bước ra, trước mặt liền xuất hiện một bóng đen chắn đường.

 

“Nàng định đi đâu giữa đêm khuya thế này? Vì cớ gì không gọi ta đi cùng?” Tạ Từ chậm rãi cất giọng chậm rãi.

 

Ta bỗng thấy hơi chột dạ.

“Ngươi không có ở đây, ta ra ngoài tìm ngươi.” 

 

Tay siết chặt khung cửa, cố gắng ngụy biện.

 

“Ta chưa từng đi xa. Nếu nàng muốn tìm, chẳng cần hành lý làm gì, giao nó ra đây cho ta.”

Hắn nhìn chằm chằm bọc hành lý trong tay ta, giọng điệu tuy ôn nhu, nhưng lại khiến sống lưng ta lạnh buốt.

 

Ta run run đưa bọc hành lý qua, Tạ Từ nhận lấy, không thèm nhìn thêm một cái đã vứt sang một bên.

 

Ta còn chưa kịp mở miệng biện mình thêm đôi câu, hắn đã kéo mạnh ta vào lòng.

 

Tạ Từ chậm rãi cúi người, sát gần ta hơn, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, hơi thở nóng ấm phả qua khiến ta không khỏi run rẩy.

 

“Phu nhân, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.”

 

  1.  

 

Tạ Từ ôm ta trở lại phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Hắn đặt ta xuống giường, rồi cúi xuống hôn ta. 

 

Nụ hôn vội vã, mang theo chút bá đạo.

Khóe miệng hơi đau.

 

Trong lòng bỗng dưng dâng lên tủi thân, ta liền bật khóc, nước mắt như suối chảy mãi không ngừng.

Tạ Từ hôn phải nước mắt, cả người đột nhiên cứng đờ. 

 

Sau đó, hắn ôm chặt ta vào lòng, giọng nói khàn khàn: “Nàng đã nói sẽ ở bên ta cả đời. Nay chúng ta đã thành thân, ta tuyệt đối không để nàng rời đi.”

 

“Ai nói ta muốn rời đi chứ!” Ta nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói.

“Ngươi nói đi, ngươi còn giấu ta bao nhiêu chuyện? Ở bên ngoài lâu như thế, có phải là đi dỗ dành đám thê thiếp xinh đẹp của ngươi không!”

“Nếu đúng là như vậy, đời này ta nhất định sẽ không thèm để ý đến ngươi nữa!” Ta bắt đầu buông lời đanh thép.

 

Tạ Từ đột nhiên bật cười, tiếng cười vang vọng, đầy vẻ vui mừng, cười đến nỗi cả người gập lại.

 

“Ngươi cười cái gì!” Ta tức tối quát lên.

 

Thấy ta thật sự giận, Tạ Từ mới ngừng cười, rồi nói: “Vui mừng, bởi vì phu nhân ghen vì ta.”

 

“Đâu có!” 

 

Ta cúi đầu, khẽ biện bạch, giọng nói nhỏ đến mức chẳng thể nghe rõ.

 

Hết Chương 20:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page