Nhặt Được Một Vị Thiếu Niên

Chương 19:

Chương trước

Chương sau

“Hì hì, gia gia thật tốt.” Ta chỉ vài câu đã khiến tộc trưởng gia gia vui vẻ trở lại.

 

  1.  

 

Ta và tộc trưởng gia gia trò chuyện thêm rất nhiều điều, cũng kể sơ qua những gì mình đã trải qua.

 

“Lạc Nhi coi như trong họa có phúc, may mắn là giờ đã bình phục.” Gia gia vui vẻ nói: “Đã vậy, Lạc Nhi cứ an tâm ở lại trong tộc, gia gia nhất định sẽ bảo vệ con chu toàn.”

 

“Không được.” Tạ Từ lên tiếng, ngắt lời gia gia: “Chúng ta đến đây là để lấy Đồng Tâm Châu.”

 

“Đồng Tâm Châu?! Lạc Nhi, các con…” Ánh mắt gia gia tràn ngập sự nghi hoặc lẫn kinh ngạc.

 

Ta vừa định mở miệng giải thích, Tạ Từ lại nói: “Chúng ta sắp thành thân.”

 

Ta bất giác ngẩng đầu nhìn.

Hắn vừa nói gì?

Thành thân?!

Là thật lòng, hay chỉ là kế sách để lấy Đồng Tâm Châu?

 

“Ngươi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói riêng với Lạc Nhi.” Tộc trưởng gia gia quay sang nói với Tạ Từ.

 

Tạ Từ không nhúc nhích, cả hai người lâm vào tình thế giằng co.

 

Ta cẩn thận kéo nhẹ ống tay áo của hắn, khẽ nói: “Ngươi ra ngoài trước đi, sẽ nhanh thôi.”

 

Tạ Từ lặng lẽ nhìn ta, sau đó mới cất bước rời đi.

 

Hắn vừa đi, tộc trưởng gia gia liền kéo ta ngồi xuống, trầm giọng nói: “Lạc Nhi, con thật sự muốn thành thân với người kia sao? Các con quen biết chưa đầy một năm.”

 

“Sắp tròn một năm rồi.” Ta khẽ bổ sung.

 

“Con hiểu hắn được bao nhiêu? Người này tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài. Ta đã từng giao thủ với hắn, công lực của hắn thâm sâu khôn lường, ngay cả ta cũng không nhìn thấu hắn đạt đến cảnh giới nào.” 

 

Tộc trưởng gia gia nghiêm giọng. 

 

“Hơn nữa, lúc chúng ta giao đấu, hắn chắc chắn chưa dùng toàn lực, nếu không ta không thể nào là đối thủ của hắn.”

 

Ngay cả tộc trưởng gia gia cũng không phải đối thủ của Tạ Từ!

Hóa ra, tên đó lại mạnh mẽ đến thế.

Ta chợt nhận ra, mình thực sự hiểu rất ít về hắn.

 

“Hắn không phải là người phù hợp với con.” Tộc trưởng gia gia kiên quyết.

 

Ta trầm mặc hồi lâu, ánh mắt bất giác lướt về phía xa, nơi có vạt áo của Tạ Từ tung bay trong gió.

“Không phải đâu, gia gia. Hắn đối với con rất tốt.”

 

“Hắn sẽ vì cứu con mà dấn thân vào hiểm cảnh, sẽ ghi nhớ từng lời vô tình con nói ra, sẽ đưa con đi ăn ngay khi biết con đói, và luôn quan tâm đến cảm xúc của con.”

 

“Dẫu rằng bây giờ có điều gì hắn giấu con, nhưng con tin rằng nhất định hắn sẽ nói thật với con.”

 

“Gia gia, con rất thích hắn.”

 

Đúng vậy, ta rất thích Tạ Từ.

 

Lần đầu tiên, ta thẳng thắn đối diện với tình cảm của mình dành cho Tạ Từ. 

 

 …

Khi bước ra ngoài, Tạ Từ vẫn đang đợi, nhưng bên cạnh lại có thêm một bóng dáng thất thần.

Là Bạch Diễn Đường? Lại là y. 

 

Thấy ta ra, Bạch Diễn Đường vội bước lên trước mặt, hỏi dồn: “Lạc Nhi, người kia nói muốn thành thân với muội? Có thật vậy không…”

Câu hỏi vừa thốt ra, giọng y càng lúc càng thiếu tự tin.

 

“Phải, chúng ta sẽ thành thân.” Ta khẳng định.

 

Đã chắc chắn rằng mình thích Tạ Từ, ta cũng rất sẵn lòng đón nhận cuộc hôn nhân này.

 

Nghe câu trả lời của ta, Bạch Diễn Đường như bị rút cạn toàn bộ sức lực, lùi lại hai bước, tựa vào cây cột phía sau.

Ta lo y ngã, định đưa tay ra đỡ.

 

Nhưng tay vừa nhấc lên, đã bị Tạ Từ giữ chặt, kéo thẳng vào lòng hắn.

 

Hắn thuận thế ôm lấy eo ta, nhàn nhạt nói: “Chờ ngày chúng ta thành thân, Diễn Đường huynh rảnh rỗi có thể đến uống chung rượu mừng.”

 

Ta cảm thấy trong lời nói của hắn thoáng chút đắc ý.

 

Tạ Từ ôm eo ta, trực tiếp ngự kiếm rời đi.

Trong vòng tay hắn, ta ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn ngắm khuôn mặt của này.

 

Thật đẹp, nhưng mà dáng người lại quá cao, cứ phải ngửa đầu nhìn thế này thật mỏi cổ.

 

“Tại sao lại nói chúng ta sẽ thành thân?” Ta đã có đáp án trong lòng, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói ra.

 

Tạ Từ lại dường như hiểu sai ý, ánh mắt nhìn ta cuộn trào cảm xúc, nhẹ giọng hỏi: “Nàng… không muốn sao?”

 

Ta khẽ gật đầu, đáp lời: “Muốn…”

Muốn chứ.

 

Những lời còn lại bị Tạ Từ nuốt trọn.

 

Nụ hôn đến quá bất ngờ, khiến ta giật mình, vội nắm chặt lấy vạt áo của hắn. 

Nhưng vẫn đang ngự kiếm phi hành mà! Trời ơi!

 

  1.  

 

Vừa nhận được Đồng Tâm Châu, đã bị Tạ Từ thu giữ.

Hắn bảo, danh nghĩa là thay ta bảo quản.

 

Ta và Tạ Từ lại lưu lại nơi Hồ tộc thêm mấy ngày.

Trong những ngày này, quan hệ giữa ta và hắn tựa hồ đã có bước chuyển biến vượt bậc.

Cụ thể mà nói, ta đã dần quen với những nụ hôn bất chợt, không báo trước của hắn, dù ở bất kỳ nơi đâu.

 

Suy nghĩ nhiều ngày, ta quyết định cùng với Tạ Từ rời đi.

Trước khi đi, ta nhờ tộc trưởng gia gia chiếu cố Tiểu Ngọc, lại đáp ứng rằng mình sẽ thường xuyên trở về thăm ông ấy.

 

Tạ Từ dẫn ta đến một nơi hoàn toàn khác với những nơi trước đây.

Vừa đặt chân đến, đã bị một đoàn người vây quanh.

 

Hết Chương 19:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page