Chương 2:
07/12/2024
Chương 3:
07/12/2024
Chương 1:
07/12/2024
Chương 4:
07/12/2024
Chương 5:
07/12/2024
Chương 6:
07/12/2024
Chương 7:
10/12/2024
Chương 8:
10/12/2024
Chương 9:
10/12/2024
Chương 10:
10/12/2024
Chương 11:
10/12/2024
Chương 12:
10/12/2024
Chương 13:
10/12/2024
Chương 15:
10/12/2024
Chương 14:
10/12/2024
Chương 16:
12/12/2024
Chương 17:
12/12/2024
Chương 18:
12/12/2024
Chương 19:
12/12/2024
Chương 20:
12/12/2024
Chương 21:
14/12/2024
Chương 22:
14/12/2024
Chương 23:
14/12/2024
Chương 24:
14/12/2024
Lại lấy từ trong người ra một túi tiền, ném về phía chủ quán.
“Tiền đèn lồng, phần dư coi như giúp ngươi mua quan tài.”
Nhìn cảnh rắc rối này thu hút càng lúc càng nhiều người vây quanh, ta liền nắm lấy Tạ Từ, kéo hắn rời đi thật nhanh.
Chạy một đoạn khá xa mới dừng lại.
Đúng lúc đó, ta trông thấy có người đang cầu phúc bên cạnh.
“Chúng ta qua xem thử đi.” Ta nhìn Tạ Từ, nói.
Ánh mắt Tạ Từ chậm rãi rời khỏi bàn tay hai chúng ta đang nắm lấy, ngẩng đầu lên nhìn ta.
Trong đôi mắt ấy dường như có chút cảm xúc khác biệt, lạ lẫm mà không rõ ràng.
“Được.”
Người cầu phúc miệng lẩm bẩm không ngừng, đại khái là những lời cầu xin thần linh ban phước.
“Cô nương, hẳn là người từ nơi khác đến, đúng không?” Một đại thẩm bên cạnh lên tiếng hỏi ta.
“Ừm, đây là lần đầu tiên ta đến nơi này.”
“Truyền thống cầu phúc tại hội đèn lồng nơi đây đã có lịch sử mấy trăm năm. Mỗi năm đều có rất nhiều đôi uyên ương nhân dịp hôm nay dùng dây phúc để cầu phúc, chỉ cần treo lên cây phúc kia, cầu nguyện hôm nay chắc chắn sẽ khiến hữu tình nhân kết duyên trăm năm.”
Đại thẩm vừa nói vừa dùng ánh mắt kín đáo liếc nhìn Tạ Từ đứng cạnh ta.
“Dây phúc ở đây đều đã được đại sư Tuệ Viên khai quang, chỉ tốn một – hai lượng bạc, cô nương và vị công tử này cùng treo một dải, nhất định mọi điều sẽ thành toại.” Đại thẩm tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Trong khi nói, ánh mắt bà ấy không ngừng qua lại giữa ta và Tạ Từ.
Ta bị ánh mắt ấy nhìn đến mức khó xử, vội vàng phủ nhận: “Không, không, ta… chúng ta không cần.”
Nghe xong, đại thẩm sững lại một lát, trong lòng nghĩ mình từng này tuổi, trải qua biết bao chuyện, hôm nay chẳng lẽ lại nhìn nhầm?
Nhưng nhìn thế nào, ánh mắt vị công tử kia nhìn cô nương rõ ràng là có tình ý.
“Cầu nguyện những điều khác cũng rất linh nghiệm, cầu tài, cầu vận, cầu con cái, đều rất linh. Cô nương mua một dải đi.”
Đại thẩm vẫn không ngừng cố gắng thuyết phục.
Truyền thống mấy trăm năm, chẳng hơn tuổi ta được bao nhiêu.
Ta vốn đã nghi ngờ liệu cầu phúc có thực sự linh nghiệm không, lại càng hoài nghi về chuyện dây phúc được khai quang.
Vừa định mở miệng từ chối, thì một bàn tay bên cạnh đã vươn ra, đưa bạc cho đại thẩm: “Lấy một dải.”
Ta quay đầu nhìn về phía Tạ Từ, ngơ ngác không nói nên lời!
Người tu hành như hắn, tu luyện đến mức độ này, chắc đã sống gần ngàn năm.
Cho dù là thiên tài hiếm có, muốn đạt đến cảnh giới ấy cũng phải luyện mấy trăm năm.
Sống lâu như vậy, thế mà lại tin những lời như thế này sao?
Tạ Từ cầm dây phúc đưa cho ta.
“Ngươi tin chuyện này ư?” Ta hỏi hắn.
“Phàm nhân thường nói, tâm thành thì linh nghiệm. Ngươi chẳng phải muốn đến đây chơi sao? Không muốn thử cảm giác này một lần à?” Tạ Từ chậm rãi cất lời.
“Nhưng ta không biết nên cầu nguyện điều gì.”
Ta tựa như chẳng có điều chi để mong ước, hiện tại chỉ cần sống tốt đã là đủ.
“Cái gì cũng được.” Tạ Từ đáp.
“Đúng nhỉ, cái gì cũng được!”
Đột nhiên, trong lòng như được khai sáng.
Vậy là ta nhận lấy dây phúc, cầm bút lên bắt đầu viết.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, ta quay đầu nhìn Tạ Từ: “Ngươi quay đi trước, chờ ta viết xong sẽ lật mặt khác của dây phúc lại, rồi ngươi viết tiếp.”
Tạ Từ khẽ cười, xoay người đi.
“Ta viết xong rồi, đến lượt ngươi viết.”
Nói xong, ta đưa bút cho hắn.
Đầu ngón tay khẽ chạm, cảm giác hơi lạnh.
Tay của Tạ Từ dường như lúc nào cũng mang theo cảm giác mát mẻ như vậy, giữa mùa hè mà chạm vào lại thấy thật dễ chịu.
Nói ra thì, ta vẫn chưa hỏi Tạ Từ rốt cuộc chúng ta định đi đâu.
Ta không nơi nương tựa, pháp thuật lại kém cỏi, hiện tại tốt nhất là cứ đi theo Tạ Từ.
Hắn sẽ không thấy ta vướng bận chứ?
Nhưng mà hắn còn chẳng biết tự buộc tóc, mấy ngày nay, ngày nào ta cũng giúp hắn.
Chắc là sẽ không đuổi ta đi đâu, ta vẫn còn rất hữu dụng.
Nếu ta đi rồi, ai sẽ giúp hắn buộc tóc?
“Đi thôi.”
Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, bàn tay bị hắn nắm lấy.
Ta nhìn bàn tay mình đang bị một bàn tay lớn nắm lấy, bất giác ngẩn người.
“Hiện giờ người đông, như vậy sẽ không lạc mất.” Tạ Từ giải thích.
Chúng ta đều không phải phàm nhân, lẽ nào lại đi lạc?
Nghĩ tới dây phúc vừa rồi, ta liền hỏi: “Dây phúc lúc nãy đã viết xong rồi sao?”
“Đã treo lên rồi.”
“Nhanh vậy, ngươi có lén xem điều ta viết không?”
Ta vừa hỏi vừa ghé sát lại gần mặt Tạ Từ, muốn từ biểu cảm của hắn tìm chút manh mối, xem có phải hắn nói dối hay không.
“Ừ, lén xem rồi.”
“Tốt lắm… Khoan đã, ngươi nói gì?!” Ta sững người.
Hắn lại thản nhiên thừa nhận như thế!
“Hiếu kỳ nên lén xem.” Tạ Từ lặp lại lần nữa.
Ta mất một lúc lâu mới tiêu hóa được lời hắn nói.
Tạ Từ ngày thường luôn điềm tĩnh, vậy mà lại có tính tò mò mạnh mẽ như vậy sao.
You cannot copy content of this page
Bình luận