Chương 2:
06/12/2024
Chương 3:
06/12/2024
Chương 4:
06/12/2024
Chương 5:
06/12/2024
Chương 1:
06/12/2024
Chương 12:
06/12/2024
Chương 20:
06/12/2024
Chương 19:
06/12/2024
Chương 18:
06/12/2024
Chương 17:
06/12/2024
Chương 16:
06/12/2024
Chương 15:
06/12/2024
Chương 14:
06/12/2024
Chương 13:
06/12/2024
Chương 11:
06/12/2024
Chương 10:
06/12/2024
Chương 9:
06/12/2024
Chương 8:
06/12/2024
Chương 7:
06/12/2024
Chương 6:
06/12/2024
Chương 21:
06/12/2024
Chương 22:
06/12/2024
“Vì vậy, mặc kệ người khác nói gì, ta chỉ nghe chàng nói.”
Gương mặt Chu Kim An, theo từng lời từng chữ của ta, dần trở nên xám xịt.
Lam Ngạn đứng quay lưng.
Ta không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng thấy bàn tay hắn từ từ siết chặt thành nắm đấm.
Bước lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay.
Hắn lập tức xoay tay, nắm chặt lấy bàn tay ta trong lòng bàn tay lớn ấm áp của mình.
“Nguyễn tiểu thư.” Lam Ngạn lạnh lùng cất lời.
“Phụ thân ngươi, Nguyễn Thái phó, tham ô hối lộ, mua quan bán chức, nhận hối lộ tám mươi vạn lượng bạc trắng, có nhân chứng, vật chứng đầy đủ.”
“Ông ta cũng đã toàn bộ nhận tội và ký vào biên bản. Làm gì có chuyện vô tội như ngươi nói?”
Nguyễn Tố Tâm run rẩy cất giọng: “Tội danh này dù có chứng thực, cũng không đến mức khiến cả nhà ta vào ngục!”
Lam Ngạn nghiêng đầu, cười nhạt một tiếng: “Cả nhà ngươi bị tống vào ngục, đúng là ta cố tình.”
“Tại… tại sao? Nhà chúng ta có chỗ nào đắc tội với ngươi?”
Lam Ngạn khoác tay qua vai ta, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống.
“Nhà các ngươi đương nhiên không dám đắc tội với ta. Nhưng ngươi, lại đắc tội với người không nên đắc tội nhất.”
“Hôm đó ở bờ hồ, ta nhìn thấy ngươi tự nhảy xuống nước, nhưng ngươi lại định vu oan cho thê tử tương lai của ta. Ta vốn không phải là Bao Thanh Thiên xử án công bằng, chẳng lẽ không thể thiên vị một chút hay sao?”
“Tất cả những tai họa mà nhà ngươi phải chịu, nói cho cùng, đều do ngươi tự chuốc lấy.”
Nghe vậy, môi Nguyễn Tố Tâm run rẩy, cả người lảo đảo như sắp ngã.
“Chỉ vì chuyện đó thôi sao?”
“Đúng, chỉ vì chuyện đó.”
Chu Kim An kinh ngạc nhìn về phía Nguyễn Tố Tâm, ánh mắt lóe lên những tia phức tạp.
Ta kéo nhẹ tay Lam Ngạn: “Lam Ngạn, đưa ta về nhà đi.”
Hắn cúi mắt nhìn ta, dịu dàng đáp: “Được, ta đưa nàng về nhà.”
Sau này ta mới biết, khi Lam Ngạn hay tin ta một mình đến Thượng thư phủ, hắn thậm chí không chờ xe ngựa mà lập tức phi ngựa lao đi.
Trên đường trở về phủ hôm đó, hắn ôm ta ngồi trên lưng ngựa, hơi thở trầm ổn và mạnh mẽ bao quanh lấy ta.
Chúng ta cưỡi ngựa xuyên qua con phố dài, thân mật tựa như một đôi vợ chồng bình thường vừa dạo xuân trở về.
Đến trước cửa phủ, hắn nhẹ nhàng đỡ ta xuống ngựa, tay nắm chặt tay ta, cùng bước vào trong tòa trạch.
Hắn dắt ta, men theo hành lang dài trong viện, từng bước từng bước tiến vào nội viện.
Ta nhìn thấy chiếc xe ngựa hoa lệ từng thấy trên phố, giờ đây đang dừng trong chuồng ngựa.
Nhìn thấy người chủ quán mì và người bán khoai nướng mà ta từng quen, nay trong trang phục hộ vệ.
Nhìn thấy Hà quản gia hiền từ và phu nhân nhà họ Vương.
Trong khoảnh khắc, ta bỗng hiểu ra rằng, hóa ra tất cả những gì mình từng nghĩ là ân sủng của ông trời, đều đến từ một người.
Lam Ngạn nắm tay ta, dẫn vào một tiểu viện, rồi bước vào một căn phòng.
Ta kinh ngạc phát hiện, bên trong là màn đỏ, nến hồng, chăn gối thêu rồng phượng, bài trí đúng như một tân phòng tân hôn.
Cánh cửa sau lưng nhẹ nhàng khép lại, ta quay đầu, liền bị kéo vào một vòng tay nóng bỏng.
Hắn nhìn ta chăm chú, ánh mắt bùng lên ánh sáng cuồng nhiệt và si mê.
“Nhịn lâu lắm rồi, vừa nãy ta chỉ muốn làm điều này thôi.”
Ngay giây tiếp theo, ta bị đôi môi hắn mãnh liệt cuốn lấy.
Trong căn phòng đó, ta và Lam Ngạn ở bên nhau suốt hai ngày trời, không bước ra ngoài dù chỉ một bước.
Cảm giác như cả người ta trôi dạt trên mặt biển, lênh đênh theo từng đợt sóng dâng trào.
Ta thiếp đi trong sự lay động dịu dàng của những con sóng, rồi lại tỉnh giấc trong những cái ôm dịu dàng và hơi thở nóng bỏng của hắn.
Ta rưng rức khóc: “Ta không có ý đó mà!”
Hắn thì thầm bằng giọng trầm thấp, âm cuối như lướt qua lòng người, cuốn hút đến lạ: “Nhưng ý ta hiểu, chính là như vậy.”
“Nàng đã mở đầu, thì kết thúc nên để ta quyết định.”
“Như thế mới công bằng, phu nhân của ta.”
You cannot copy content of this page
Bình luận