Tiểu Thư Đâm Đầu Vào Tường Nam

Chương 16:

Chương trước

Chương sau

Ta vội vàng lắc đầu: “Tất nhiên không phải. Ta tự nhiên là hy vọng ngươi có thể cưới ta.”

 

Hắn gật đầu: “Nàng đã nghĩ vậy, ta tất nhiên sẽ làm theo.”

 

Ta nhíu mày, định nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào.

 

Hắn tiếp tục: “Chỉ là, chuyện hôn lễ cần phải đợi một thời gian, bởi vì—”

 

Nói đến đây, lại đột nhiên ngừng lại.

 

Chờ một hồi lâu, hắn hạ mắt, im lặng không nói.

 

Ta không nhịn được, hỏi: “Bởi vì cái gì?”

 

“Hử?” Hắn ngẩng đầu, dường như quên mất lời vừa nói.

 

Ta nhắc nhở: “Vì sao chuyện hôn lễ của chúng ta phải đợi?”

 

Hắn khẽ cong môi, đáp: “Gần đây ta gặp một số rắc rối trong triều đình, có kẻ ngoài vu khống đủ điều. Hiện vẫn đang xử lý những phiền toái này, nếu nàng liên quan đến ta, khó tránh bị ảnh hưởng.”

 

Ta “ồ” một tiếng.

 

“Cho nên ngươi chỉ sắp xếp ta ở phủ bên cạnh, nhưng không đến tìm, là vì sợ liên lụy ta?”

 

“Ừ.”

 

Trong thoáng chốc, ta cảm thấy xúc động, chân thành nói: “Chuyện hôm đó vốn là do ta chủ động, ngươi thân phận tôn quý, chịu cưới ta đã là hành động của bậc quân tử.” 

 

“Nay ngươi còn nghĩ trăm phương ngàn kế vì ta, ta thật sự cảm kích.” 

 

“Bất kể người ngoài vu khống ngươi thế nào, hay có liên quan gì đến ta, chúng ta đã quyết ý kết làm phu thê, tự nhiên phải đồng cam cộng khổ.”

 

Hắn lặng lẽ nhìn ta hồi lâu, trong mắt ánh lên tia sáng rực rỡ.

“Đã như vậy, trước tiên nàng gọi ta một tiếng nghe xem.”

 

“Gọi gì cơ?”

 

“Gọi ta là ‘tướng công.’”

 

Ta nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, ngại ngùng nói: “Tướng công.”

 

“… Đến đây, giúp tướng công bôi thuốc.”

 

Mặt ta đỏ bừng, chậm rãi tiến lại gần hắn, cầm lấy hộp thuốc trên bàn, dùng đầu ngón tay thấm một chút, nhẹ nhàng xoa vào vết thương lộ ra trên cánh tay. 

 

Cơ bắp hắn rắn chắc mạnh mẽ, vừa cứng cáp vừa đàn hồi, ngón tay ta nhẹ nhàng xoay tròn, cảm nhận sự va chạm giữa cương và nhu.

 

Hắn nghiêng người ngồi yên, trầm mặc.

Ngước lên, ta nhìn thấy hầu kết của hắn khẽ di chuyển, đôi mắt bỗng tràn ngập cảm giác nóng bức.

 

Không khí vốn đã oi ả, hơi thở trầm thấp của hắn càng áp bức, ta cảm thấy y phục bên trong áo choàng đã ướt đẫm mồ hôi.

 

“Tướng công, bên trong ta đã ướt rồi.” Ta vừa bôi thuốc xong, vừa nói.

 

Hắn trợn to mắt, kinh ngạc nhìn ta.

 

Ta đặt hộp thuốc xuống: “Ta phải về phòng thay một bộ y phục, chàng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta sẽ lại đến thăm.”

 

Trước khi đi, như nhớ ra điều gì, ta ngượng ngùng hỏi: “Tướng công, tên gọi của chàng là gì?”

 

Hắn ngẩn người, chớp mắt một cái, giọng mang theo chút khàn khàn: “Lam Ngạn.”

 

  1.  

 

Khi trở về phòng, tâm trạng ta phức tạp, vừa có chút vui mừng, lại vừa mông lung.

 

Vui mừng là bởi, rốt cuộc mình cũng coi như một tân nương sắp gả chồng.

 

Mông lung là bởi, làm thế nào mà lại đột nhiên gả bản thân đi?

Hơn nữa còn là trong tâm trạng nóng lòng muốn sớm thành hôn?

 

Không thể nghĩ rõ, cũng không tìm được câu trả lời.

Thế nên, dứt khoát không nghĩ nữa.

 

Những ngày tiếp theo, mỗi tối ta đều đi qua cánh cửa chạm hoa để giúp Lam Ngạn bôi thuốc.

 

Hắn luôn chờ sẵn ở đó, trước mặt là một chén trà, bên cạnh là hương trầm nhè nhẹ.

 

Ta và hắn dần dần trở nên thân mật.

 

Ta không gọi hắn là Lam Ngạn, mà gọi là “tướng công.”

 

Rõ ràng là hắn thích cách ta gọi như vậy, mỗi lần nghe đều khẽ nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh.

 

Trong lúc bôi thuốc, ta thoải mái trò chuyện với hắn.

 

Kể về quê nhà phương Nam, kể về a di và biểu ca, kể cả những kế hoạch tương lai với nghề đan giỏ tre của ta.

 

Hắn là một người lắng nghe rất tốt, không bao giờ ngắt lời ta, nhưng lại luôn đưa ra phản ứng đúng lúc.

 

Ta cảm thấy hắn thật sự là một người ôn hòa và tao nhã, trong lòng thắc mắc, lần đầu gặp người này, vì sao lại cảm thấy có sự xa cách khó gần.

 

Bật cười, kể lại cảm giác ấy cho hắn nghe.

 

Hắn trầm mặc một lúc rồi nói: “Ta đã trải qua một vài chuyện.” 

 

Hết Chương 16:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page