Chương 2:
06/12/2024
Chương 3:
06/12/2024
Chương 4:
06/12/2024
Chương 5:
06/12/2024
Chương 1:
06/12/2024
Chương 12:
06/12/2024
Chương 20:
06/12/2024
Chương 19:
06/12/2024
Chương 18:
06/12/2024
Chương 17:
06/12/2024
Chương 16:
06/12/2024
Chương 15:
06/12/2024
Chương 14:
06/12/2024
Chương 13:
06/12/2024
Chương 11:
06/12/2024
Chương 10:
06/12/2024
Chương 9:
06/12/2024
Chương 8:
06/12/2024
Chương 7:
06/12/2024
Chương 6:
06/12/2024
Chương 21:
06/12/2024
Chương 22:
06/12/2024
Khóe môi nàng ta nhếch lên một nét cười giễu cợt.
“Ngươi quấn lấy Kim An ba năm, hắn chưa từng yêu ngươi dù chỉ một chút, chỉ có chán ghét và khinh bỉ. Thật đáng thương.”
“Nay ta và hắn sắp thành thân, ngươi lúc này nói những lời mạnh miệng này, có ích gì đâu?”
Tay ta vẫn không ngừng công việc, cười nhẹ nhàng đáp: “Ta thật lòng cảm ơn ngươi.”
“Nếu không nhờ ngươi làm ra chuyện đó, ta đã chẳng rời khỏi Thượng thư phủ, lại càng không được như bây giờ, sống một cuộc đời tự do thoải mái.”
Nàng ta nhìn chăm chú một hồi, rồi cười khẩy lắc đầu, thất vọng nói: “Ta, Nguyễn Tố Tâm, lại từng coi ngươi, một người như vậy, là đối thủ. Đúng là nực cười và đáng thương.”
Gương mặt nàng ta hiện lên vẻ nhẹ nhõm, lấy ra một thỏi bạc ném lên quầy hàng của ta, sau đó uyển chuyển rời đi.
Đêm trước ngày đại hôn của Thượng thư phủ, ta từ trong phòng bước ra lấy củi, lại nhìn thấy Chu Kim An.
Y lặng lẽ đứng ngoài sân, thân hình hòa vào màn đêm nhàn nhạt.
Ta ngờ rằng mình nhìn nhầm, định tiến lên nhìn kỹ hơn, nhưng y đột nhiên quay người, sải bước rời đi.
Ngày đại hôn, ta lại thấy y.
Y khoác trên mình hỷ bào đỏ thắm, vừa hoa lệ vừa trang nghiêm, cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, dẫn đầu đoàn rước dâu.
Đi qua trước quầy hàng của ta, khí thế bừng bừng.
Tiểu cô nương ngây ngẩn nhìn, trầm trồ: “Đó là công tử nhà nào, quả như tiên nhân hạ phàm! Sau này ta cũng muốn gả cho một nam tử như vậy!”
Ta cười đáp lời nàng: “Phải, phải lắm.”
Không bao lâu sau, trong kinh thành, việc tuần tra đột nhiên trở nên nghiêm ngặt.
Người qua lại trên phố thưa thớt dần, thỉnh thoảng lại có những đội quân binh sĩ mặc giáp đầy đủ chạy qua, bầu không khí tràn ngập sự căng thẳng như trước cơn bão lớn.
Một ngày nọ, chủ quán mì nghiêm túc nói với ta: “Triều đình e rằng có biến lớn, khoảng thời gian này các ngươi đừng ra ngoài nữa, chúng ta về nhà tránh họa.”
Ta và tiểu cô nương nghe lời, từ đó đóng cửa không ra ngoài.
Đến cuối năm, bà nội bỗng nhiên phát bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh, tiểu cô nương khóc nức nở vì lo lắng.
Ta lập tức lấy ngân phiếu mà a di đã đưa, đổi thành bạc, mời đại phu về khám, nhưng vẫn vô phương cứu chữa.
Hôm đó, trong viện có một lão nhân mập mạp, hiền từ xuất hiện.
Ông ấy vận y phục hoa lệ, tươi cười hòa nhã, tự giới thiệu mình là Hà quản gia, phụng mệnh chủ nhân trong nhà đến mời chúng ta qua phủ đón năm mới.
Ta kinh ngạc hỏi: “Chủ nhân của ông là ai? Vì sao lại mời chúng ta?”
Ông ấy nhẹ nhàng giải thích, nói rằng chủ nhân và ta có duyên từ trước, thân phận ngày sau ắt sẽ rõ, tuyệt đối không có ác ý.
Hơn nữa, trong phủ có danh y, có thể giúp chữa trị bệnh tình của bà nội.
Nghe xong, ta lập tức đồng ý, mang theo tiểu cô nương và bà nội lên cỗ xe ngựa đi cùng.
Khi đến nơi, mới biết đó là một tòa đại viện sâu thẳm.
Mang theo nỗi nghi hoặc bước xuống xe, bọn hạ nhân được huấn luyện bài bản lập tức ra đón, đưa cho ta áo choàng và lò sưởi tay.
Bà nội được đưa vào y quán trong phủ, tiểu cô nương đi theo sát.
Còn ta thì được dẫn tới một tòa tiểu lâu yên tĩnh, trang nhã.
Bên trong mọi thứ đều xa hoa, tinh tế, mọi vật dụng đầy đủ không thiếu thứ gì.
Hai tiểu tỳ tươi cười rạng rỡ, lễ độ bước tới hầu hạ.
Đêm đó, ta nằm trong lớp chăn gấm ấm áp thêu hoa phù dung, vắt óc suy nghĩ vẫn không hiểu được mình và ai lại có một mối duyên phú quý lớn lao như vậy.
Cuối cùng, quyết định không nghĩ nữa.
Chỉ coi như đây là một lần nữa trời xanh ban ân.
Từ ngày ấy, cuộc sống của ta trở nên thoải mái gấp trăm lần so với khi còn ở Thượng thư phủ.
Không cần nói đến mỗi ngày áo gấm cơm ngon, mọi nơi đều có người hầu hạ.
Những món điểm tâm khó mua nhất trong kinh thành, trang sức trâm cài đắt đỏ nhất ở Như Ý Phường, thậm chí cả những cuốn tranh mới vừa xuất bản, đều như dòng suối chảy không ngừng xuất hiện trước mặt ta.
You cannot copy content of this page
Bình luận