Chương 2:
06/12/2024
Chương 3:
06/12/2024
Chương 4:
06/12/2024
Chương 5:
06/12/2024
Chương 1:
06/12/2024
Chương 12:
06/12/2024
Chương 20:
06/12/2024
Chương 19:
06/12/2024
Chương 18:
06/12/2024
Chương 17:
06/12/2024
Chương 16:
06/12/2024
Chương 15:
06/12/2024
Chương 14:
06/12/2024
Chương 13:
06/12/2024
Chương 11:
06/12/2024
Chương 10:
06/12/2024
Chương 9:
06/12/2024
Chương 8:
06/12/2024
Chương 7:
06/12/2024
Chương 6:
06/12/2024
Chương 21:
06/12/2024
Chương 22:
06/12/2024
“Nếu nói đến so bì, chỉ xét về dung mạo, e rằng nàng ta còn hơn cả Nguyễn tiểu thư.”
“Nhưng thế thì sao? Vẻ đẹp là thứ vô dụng nhất! Vị tiểu thư này mang tiếng xấu, làm sao sánh được với Nguyễn tiểu thư, khác nào đất với trời, bảo sao Thám hoa lang chán ghét nàng ta.”
Chu Kim An tìm chỗ ngồi xuống, ta định ngồi cạnh thì An thế tử cười rạng rỡ bước đến chào hỏi.
Ánh mắt sáng rực của hắn ta, gương mặt thoáng đỏ, hỏi han ta có món gì yêu thích không, còn nói rằng trong bếp có loại rượu quả rất ngon, liệu ta có muốn mang về chút không.
Ta đứng chẳng được, ngồi cũng không xong, chỉ có thể mỉm cười nghe hắn ta nói hết câu này đến câu khác.
Khó khăn lắm mới đợi được An thế tử bị gọi đi, ta khẽ thở phào, an vị ngồi xuống.
Nhưng vừa ngẩng đầu, ta đã thấy sắc mặt của Chu Kim An ở bên cạnh tối sầm, trông vô cùng khó coi.
“Những dịp thế này, đừng để lộ dáng vẻ nhẹ dạ nông nổi, đừng để người khác chê cười.”
Giọng nói lạnh lẽo như phủ một lớp băng.
Ta im lặng một lát, không nhịn được hỏi: “Vậy biểu ca nghĩ ta nên làm thế nào mới được coi là ứng xử đúng mực?”
Ta thề rằng câu hỏi này xuất phát từ lòng thành, nhưng Chu Kim An chỉ nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta một cái.
Lúc này, Nguyễn Tố Tâm được bao quanh bởi một nhóm quý nữ, phong thái đoan trang mà tiến lại gần.
Quả nhiên, nàng ta cũng mặc chiếc váy gấm vân hoa cùng kiểu với ta.
Ánh mắt của những quý nữ ấy khi nhìn ta đều mang theo sự chế giễu, như đang cười nhạo ta không biết tự lượng sức, dám so vai cùng đệ nhất thục nữ kinh thành.
Ngược lại, Nguyễn Tố Tâm vẫn tươi cười rạng rỡ, không hề tỏ ra lúng túng hay khó xử vì chuyện “đụng hàng”.
Nàng ta mỉm cười dịu dàng: “Trang tiểu thư lần đầu tham gia yến tiệc, Kim An phải chăm sóc biểu muội chu đáo mới đúng.”
Chu Kim An khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa, nhã nhặn, đứng dậy chào hỏi từng quý nữ một cách lịch thiệp.
Khi tiệc đang cao trào, Nguyễn Tố Tâm được An Quốc Công và phu nhân mời lên biểu diễn một khúc cổ cầm, nàng ta chọn bài “Phượng Cầu Hoàng”.
Tiếng đàn du dương, uyển chuyển, tựa như lời thì thầm vừa oán than, vừa khát khao.
Khi khúc nhạc kết thúc, tất cả đều trầm trồ tán thưởng.
An Quốc phu nhân vui mừng rạng rỡ, lệnh cho An thế tử tặng Nguyễn Tố Tâm một đóa mẫu đơn rực rỡ nhất làm phần thưởng, rõ ràng thể hiện ý muốn tác hợp.
Thế nhưng, An thế tử không động, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía ta.
Cảnh tượng trở nên đôi chút lúng túng, ngay cả gương mặt luôn đoan trang, thanh lịch của Nguyễn Tố Tâm cũng thoáng hiện vẻ không vui.
Lúc này, Chu Kim An bất ngờ đứng dậy, ứng khẩu làm một bài thơ ngay tại chỗ, ngợi ca khúc nhạc vừa rồi, bày tỏ sự ngưỡng mộ và tôn kính.
Sau đó, y lấy đóa mẫu đơn, phong thái nhã nhặn, trao tận tay Nguyễn Tố Tâm.
Nguyễn Tố Tâm mỉm cười đón nhận, tự nhiên cài đóa hoa vào búi tóc của mình.
Mọi người vỗ tay tán thưởng, không khí trở lại bình thường.
Ta ngồi nhìn một màn ấy, cảm thấy rất thú vị và đẹp lòng.
Đây chính là sự hòa hợp hoàn mỹ giữa tài tử giai nhân!
Nhưng khi ngẩng đầu lên, phát hiện có không ít ánh mắt đang dừng lại trên người mình, trong đó có những tia chế giễu, cười nhạo, và cả khinh thường…
Lúc này ta mới nhận ra, bản thân cũng được xem là một nửa nhân vật chính trong sự việc.
Nghĩ đến những hành động ngốc nghếch như chú hề của mình suốt ba năm qua, ta không khỏi thấy xấu hổ.
Khi mọi người tản ra tự do thưởng hoa, ta không đi theo Chu Kim An, mà cũng không quen biết ai khác, đành tự mình bước chậm rãi, vô tình đi đến bên hồ.
Dưới tán cây liễu, Nguyễn Tố Tâm xuất hiện, lặng lẽ nhìn ta.
Ta đang định hành lễ, nàng ta đã dịu dàng cất tiếng: “Ta có cảm tình với Kim An.”
Ta ngẩn người, không hiểu đối phương bất ngờ nói điều này là có ý gì.
Nàng ta khẽ cười, vẫn giữ dáng vẻ tao nhã, tiếp tục nói: “Dẫu chưa tỏ bày cùng hắn, ta nghĩ rằng hắn cũng có cảm tình với ta.
You cannot copy content of this page
Bình luận