Chương 2:
06/12/2024
Chương 3:
06/12/2024
Chương 4:
06/12/2024
Chương 5:
06/12/2024
Chương 1:
06/12/2024
Chương 12:
06/12/2024
Chương 20:
06/12/2024
Chương 19:
06/12/2024
Chương 18:
06/12/2024
Chương 17:
06/12/2024
Chương 16:
06/12/2024
Chương 15:
06/12/2024
Chương 14:
06/12/2024
Chương 13:
06/12/2024
Chương 11:
06/12/2024
Chương 10:
06/12/2024
Chương 9:
06/12/2024
Chương 8:
06/12/2024
Chương 7:
06/12/2024
Chương 6:
06/12/2024
Chương 21:
06/12/2024
Chương 22:
06/12/2024
“Chắc là do hai ngày nay ta tập luyện quá khổ cực, nên sinh ra ảo giác.”
Không cởi được áo, đành bỏ qua, trực tiếp đến bước tiếp theo.
Chống đôi chân đau nhức, ta vừa kêu “ái chà ái chà” vừa gắng gượng ngồi lên thắt lưng của y.
Lúng túng, chần chừ định cúi người hôn vào tai y, nhưng vừa mới khom lưng được một nửa.
“Á!”
Một cơn đau như kim châm nhói lên ở eo, khiến ta không thể cúi xuống thêm chút nào.
Ta nhíu mày, nghĩ ngợi đôi chút.
Hôn tai, bỏ qua.
Hôn môi, bỏ qua.
“Biểu ca, cứ xem như đều đã hôn rồi đi, chúng ta chuyển thẳng đến bước cuối cùng nhé.”
Ta vén váy lên, chuẩn bị tạo dáng theo một tư thế nào đó.
Bỗng khựng lại, đầu óc rối loạn cực độ, trong đầu vô số ý nghĩ tranh nhau “chiến đấu”.
Lúc thì thế này, lúc thì thế kia.
Nhưng lại chẳng nhớ nổi một tư thế nào hoàn chỉnh.
May mắn là ta đã mang theo cuốn sách hình, vừa nãy vào phòng còn đặt ở cạnh cửa, để phòng khi cần dùng.
Ta rón rén, từ từ nhấc chân khỏi người Chu Kim An.
Đi chân trần đến bên cửa, dưới ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, lật sách một cách điên cuồng.
Ta cảm thấy bản thân thật không dễ dàng gì, nếu là thân nam nhi, chắc hẳn đã thi đỗ tiến sĩ.
“Thế này không được, chân không nâng lên nổi.”
“Thế này không được, eo không chịu nổi.”
“Thế kia… thật khiến người ta đỏ mặt tía tai!”
Ta ngồi xổm sau cánh cửa, trên người chỉ còn mỗi lớp y phục mỏng manh, từng trang sách lật qua tay, vừa lật vừa bực bội lựa chọn tư thế.
Bỗng nhiên, một cảm giác kỳ lạ từ sống lưng dần dần bò lên.
Tựa như có ai đó đang đứng sau lưng, cũng cúi xuống nhìn theo.
Thậm chí bên tai, ta còn cảm nhận được một luồng hơi thở ấm nóng, mơ hồ như có như không.
Vội quay đầu lại.
Chỉ thấy bức tường trống rỗng, chẳng có ai.
Hoảng hốt, ta quăng cuốn sách đi, lao ngay đến bên nhuyễn tháp, túm chặt lấy Chu Kim An, giọng run run: “Biểu ca, tỉnh dậy đi! Trong phòng huynh dường như có thứ gì đó kỳ lắm!”
Ta lay thật mạnh, cuối cùng đôi mắt của y từ từ hé mở.
Ánh nhìn đỏ rực, dán chặt lên người ta.
Đôi mắt thường ngày vốn lạnh nhạt ôn hòa, nay lại sâu thẳm.
Mang theo sự dữ dội như có một con quái thú ẩn bên trong, hoàn toàn chẳng còn dáng vẻ quen thuộc.
Ánh mắt y chậm rãi trượt xuống.
Từ mắt ta, đến môi, đến vai, rồi dừng lại ở một khoảng trắng ngần nơi cơ thể.
Ánh nhìn ngày một nóng rực, pha lẫn sự nhẫn nhịn cùng cơn điên cuồng, như thể con quái thú trong y đang rục rịch.
Chỉ cần một khắc sẽ lao ra, nuốt trọn lấy người.
Ta hoảng hốt muốn buông tay, nhưng lại bị một bàn tay nóng bỏng chộp lấy, giữ chặt không buông.
Trong nháy mắt, mọi thứ như đảo lộn, ta bị đè hẳn xuống dưới.
Bộ dạng xa lạ của Chu Kim An khiến ta sợ hãi đến cực điểm.
“Biểu ca, huynh có thể… trước tiên tránh ra một chút được không?”
Y ghim ánh mắt dữ dội lên người ta, thở dồn dập, giọng nói trầm khàn khẽ thốt ra: “Sao muội luôn muốn đến quấy rối trong giấc mơ của ta…”
Làn hơi nóng hổi áp xuống, y mạnh mẽ cúi đầu, hôn lấy ta không chút do dự.
Hành động của y quá mức thô bạo, không chút kiêng dè, khiến cả người ta đau nhức, bất giác cố gắng giãy giụa: “Biểu ca, ưm… trước tiên tránh ra… ta đau…”
Ta chưa từng biết sức lực của một nam nhân lại lớn đến thế, dù ta có dùng hết sức lực cũng chẳng thể nhúc nhích được.
Chuyện giữa nam và nữ trong tưởng tượng của ta, hoàn toàn không giống thế này.
Chiếc váy dài “soạt” một tiếng bị xé toạc, để lộ đôi chân trắng nõn.
Trong khoảnh khắc ấy, nỗi hoảng loạn và bất lực dâng tràn trong lòng, hai hàng nước mắt vô thức tuôn rơi.
Đúng lúc ấy, bên ngoài sân viện đột nhiên náo loạn, tiếp đó là tiếng hô hoán: “Cháy rồi! Mau dập lửa!”
Chu Kim An như sững người một chốc.
Ta dồn hết sức lực đẩy mạnh, y ngã ngửa ra sau, đập mạnh xuống đất, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Không kịp suy nghĩ thêm, ta vội vã nhặt lấy y phục phủ lên người, cuống cuồng chạy ra khỏi cửa.
You cannot copy content of this page
Bình luận