Tiểu Thư Đâm Đầu Vào Tường Nam

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

“Ta ngã vào lòng hắn, hắn nói eo ta có vấn đề, nên đi xem thầy thuốc.”

“Ta nhìn hắn bằng ánh mắt chất chứa tình ý, hắn bảo nữ tử nên tự trọng, tự yêu bản thân.”

 

Ta u sầu đến mức muốn khóc.

“A di, hắn khó quá, hay là đổi người đi, để ta thử quyến rũ Thượng Thư đại nhân vậy!”

 

A di bất ngờ đập bàn đứng dậy.

“To gan! Ngươi dám!”

“Ta để ngươi tới đây là để giúp ta tranh quyền, chứ không phải để ngươi cướp quyền của ta!”

 

Ta ôm mặt, khóc “hu hu” đầy tủi thân.

 

“Đừng khóc nữa!”

A di quát lớn, sau đó lấy từ dưới nệm ra vài quyển sách, quăng thẳng trước mặt ta. 

 

Những trang sách mở ra, hiện lên các bức xuân cung đồ đầy táo bạo và không thể xem nổi.

 

Ta ngừng khóc, đờ đẫn nhìn vào những hình ảnh ấy, vừa kinh ngạc vừa ngờ vực: “Cơ thể người hóa ra lại có thể… như vậy sao…”

 

A di đưa tay ôm trán, dáng vẻ tức giận vì sự vô dụng của ta.

“Mang mấy quyển này về mà nghiên cứu kỹ càng, phải thấu hiểu triệt để.”

“Đêm mai ta sẽ sắp xếp người hạ thuốc cho hắn, ngươi chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ, trang điểm thật đẹp rồi vào phòng hắn.”

“Nếu ngày mai còn không thành công, ta sẽ lập tức cho người đón nhị muội đến!”

 

  1.  

 

Trải qua hai ngày đầy mệt mỏi, hao tổn tinh thần, lại đau lưng nhức chân. 

 

Tất cả đều do mấy cuốn sách hình kia gây ra.

A di dặn ta phải nắm vững, ta đành vắt óc ghi nhớ cho được cái gọi là “chín chín tám mươi mốt thế.”

Có vài tư thế, độ khó vượt xa sức tưởng tượng. 

 

Nếu không phải có hình vẽ hai người chẳng mảnh vải che thân, ta thực sự nghi ngờ rằng A di đã nhầm lẫn, lấy nhầm sách dạy võ công.

 

Ta vốn là người biết nghe lời.

Dẫu không hiểu, nhưng vẫn cố tôn trọng.

 

Hai ngày một đêm, ta làm theo từng hình vẽ, không ngừng luyện tập: ép chân, xoay eo, trồng cây chuối, treo người…

Khắp mình mẩy đau nhức, ta khổ sở đến mức lén rơi vài giọt nước mắt. 

 

Đến đêm ấy, theo lời dặn của A di, ta lặng lẽ lẻn vào phòng của Chu Kim An.

Chỉ vừa bước qua bậu cửa, động tác này đã khiến ta đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa bật thành tiếng.

 

Trong phòng, trên chiếc nhuyễn tháp, Chu Kim An nằm ngửa, áo dài mở hờ, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Ta thử cất tiếng gọi nhỏ: “Biểu ca.”

 

Người trên tháp khẽ rên một tiếng trầm thấp.

 

Bước đến gần, ta thấy y nhắm chặt mắt, sắc mặt đỏ bừng, lồng ngực trắng ngần lộ ra, lên xuống gấp gáp, phủ đầy những hạt mồ hôi nhỏ li ti.

 

Dáng vẻ dường như đau đớn mà bất lực.

 

Ta lắc đầu khẽ thở dài, trong lòng có chút thương cảm.

A di quả thật ra tay quá tàn nhẫn, dù không phải con ruột, nhưng xuống tay thật không chút nương tình.

 

“Biểu ca, ta xin lỗi, nếu trách thì trách a di đi, ta cũng chẳng dễ chịu gì.”

 

Ta đứng yên, nhắm mắt, hồi lâu mới lẩm bẩm ôn lại quy trình sắp tới: “Cởi áo, ngồi lên, hôn tai, hôn môi, chân kề chân…”

 

Chiếc áo mỏng màu sen trên người từ từ trượt xuống, lộ ra chiếc yếm màu hồng phấn.

Khi chuẩn bị cởi chiếc váy dài, ta bỗng nhiên ngập ngừng.

 

Hôm nay trời se lạnh.

 

Nghĩ đến sức khỏe của mình, để bị cảm lạnh thì không hay.

Bàn tay đặt trên váy thu lại.

 

Người trên tháp vẫn nhắm chặt mắt, thấp giọng rên rỉ khe khẽ.

 

“Biểu ca, Nam Tường giúp huynh cởi áo ra nhé. Huynh đổ nhiều mồ hôi như vậy, chắc không thấy lạnh đâu, phải không?”

 

Chờ một lúc, y không trả lời, rõ ràng là không từ chối.

 

Đôi tay thon thả của ta bắt đầu tháo thắt lưng, nhưng lại chẳng biết bằng cách nào buộc thành một nút c/h/ế/t.

 

Ta nhìn chằm chằm vào đó một hồi lâu, ngơ ngác lên tiếng: “Ơ, đây là kiểu thắt gì vậy…”

 

Trong căn phòng yên ắng, bất chợt vang lên một tiếng cười trầm thấp.

 

Ta lập tức dựng tóc gáy, giọng run run hỏi: “Ai đó?”

 

Không có ai trả lời.

 

Quan sát bốn phía, mọi thứ vẫn bình thường.

 

Thở phào một tiếng, ta vỗ nhẹ vào mặt Chu Kim An, y chỉ phát ra vài tiếng rên nhỏ.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page