Tôi cũng chẳng còn sức để bò ra mở cửa, đành chỉ chỗ để chìa khóa dự phòng trên khung cửa.
Khi cậu ấy nhìn thấy tôi, thì lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Lúc đó tôi mới nhận ra, vì phải bò lê trên sàn mà chiếc khăn tắm duy nhất trên người tôi đã tuột ra.
Mặt tôi lập tức nóng bừng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Giang Hoài, cậu bế tôi vào phòng ngủ trước đã. Tôi… tôi muốn thay đồ.”
Lúc cậu ấy bế tôi lên, tôi mới để ý khuôn mặt cậu đỏ bừng như mông khỉ.
Cậu ấy căng thẳng, còn tôi thì chẳng thấy căng thẳng chút nào, thậm chí còn thấy buồn cười.
Sau khi bó bột xong ở bệnh viện cũng đã mười giờ tối, Giang Hoài Tinh lại đưa tôi về nhà.
Vừa mở cửa ra, tôi đã thấy Phó Nhất Hàng đang ngồi trên sofa.
Ch*ết tiệt, quên đổi ổ khóa rồi.
Anh ta nhìn tôi khoác tay Giang Hoài Tinh bước vào, giọng đầy khó chịu:
“Muộn thế này, cô đi đâu mà không ở nhà?”
Đối diện với giọng điệu chất vấn của anh ta, tôi chỉ thấy buồn cười.
Anh ta vẫn tưởng tôi là người vợ ngày xưa, cả ngày ở nhà nội trợ, đêm khuya đợi anh ta về sao?
“Nếu mắt không dùng được thì nên đem đi hiến đi.”
Khi tôi nhảy lò cò đến ghế ngồi, anh ta mới chú ý đến chân tôi đang băng bó.
“Em bị làm sao thế?”
“Phó tiên sinh, Mộ Chi bị trượt ngã trong nhà tắm, gãy xương chân, nên chúng tôi đã đến bệnh viện.”
“Tắm? Trượt ngã? Cậu đưa cô ấy đến bệnh viện à?”
Phó Nhất Hàng hỏi liên tiếp ba câu, vẻ mặt đầy khó tin, không biết anh ta đang tưởng tượng ra cái gì.
Rồi anh ta tự đưa ra kết luận:
“Vậy nên gần đây cô không trả lời tin nhắn của tôi là vì ở cùng cậu ta sao? Hai người đã dọn về sống chung rồi à?”
7
Gần đây, Phó Nhất Hàng hay uống say rồi nhắn tin cho tôi, nhưng tôi chẳng thèm đáp lại.
Có thể thấy mối tình mới của anh ta không mấy vui vẻ, còn cuộc sống của tôi thì đang rất thoải mái.
Giang Hoài Tinh định lên tiếng giải thích, nhưng tôi kéo cậu ấy lại, vòng tay ôm lấy eo cậu.
Vì tôi đang ngồi còn Giang Hoài Tinh đứng, nên đầu tôi vừa vặn tựa lên cơ bụng cậu ấy, một tay tôi còn nhè nhẹ vuốt lên.
“Đúng thế, thì sao nào? Chẳng lẽ tại chưa giới thiệu với anh à?”
Tôi quay sang cười nói:
“Giang Hoài, đây là chồng cũ của em, Phó Nhất Hàng. Chào hỏi một tiếng đi.”
Giang Hoài Tinh đứng ngẩn ra, không biết đang nghĩ gì, cho đến khi tôi nhéo nhẹ vào eo cậu ấy một cái.
Giang Hoài Tinh mới giật mình, nhìn Phó Nhất Hàng rồi đưa tay ra một cách thân thiện:
“Chào anh, chồng cũ.”
“Anh cái gì mà anh! Đừng gọi bừa!”
Phó Nhất Hàng tức tối đi qua đi lại, rồi chỉ vào Giang Hoài Tinh, trông hệt như một ông bố đang sốt ruột.
“Cậu… cậu bao nhiêu tuổi?”
“24.”
“Lâm Mộ Chi, cô đã 30 tuổi rồi, không thấy mình như “trâu già gặm cỏ non” sao?”
Tôi thích vẻ mặt giận dữ của anh ta, nhưng câu này thì không lọt tai chút nào.
Thế nên, tôi cũng chẳng cần khách sáo nữa.
“Phó Nhất Hàng, anh lấy tư cách gì mà nói tôi? Chẳng lẽ anh có thể ngoại tình trong hôn nhân để tìm “chân ái”, còn tôi thì không được phép yêu trai trẻ sau khi ly hôn sao?”
“Giữa chúng ta giờ chỉ còn mối quan hệ duy nhất: Anh là bố của con gái tôi, tôi là mẹ nó. Anh lấy quyền gì mà chỉ trích tôi?”
“Khi anh bỏ mặc mẹ con tôi để theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, anh đã nghĩ gì? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi sẽ mãi đứng yên một chỗ chờ anh à?”
“Tôi đã cho anh tự do mà anh mong muốn, giờ anh lại muốn hạn chế tự do của tôi. Anh không thấy mình quá vô lý và mặt dày sao?”
Vốn dĩ đang đau chân tôi đã thấy phiền, giờ lại nhìn thấy Phó Nhất Hàng càng phiền hơn.
Anh ta bị tôi mắng cho cứng họng, không nói nổi một câu nào, cuối cùng tôi thẳng tay đuổi anh ta ra ngoài.
Quay lại nhìn Giang Hoài Tinh, tôi hơi ngượng, mím mím môi:
“À… xin lỗi vì lấy cậu ra làm bia đỡ đạn. Cậu đừng để ý, về đi, hôm khác tôi mời cậu ăn…”
Chưa nói hết câu, tôi bất ngờ bị cậu ấy bế lên, rồi đi thẳng về phía phòng ngủ.
“Cô nằm nghỉ trước đi, tôi đi làm chút gì đó cho cô ăn, chắc là cô đói rồi.”
Tôi định nói không đói để khỏi làm phiền cậu ấy, nhưng đúng lúc đó bụng tôi lại kêu “ọt ọt”.
Thôi được, có người giúp miễn phí mà không dùng cũng phí.
Chẳng bao lâu, Giang Hoài Tinh bưng một bát mì đến.
Nhưng tôi vừa nhìn thấy liền sững sờ.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tôi bị ngã hỏng đầu rồi sao mà lại nhìn thấy Giang Hoài Tinh không mặc áo, chỉ đeo mỗi cái tạp dề.
“Tôi chỉ dùng nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh thôi, không biết cô có kỵ món nào không?”
Khi cậu ấy bước lại gần, cơ ngực, cơ bụng, đường nhân ngư… lấp ló hiện ra theo từng chuyển động.
“Mộ Chi?”
Tôi đang cắn ngón tay, mắt thì dán chặt vào… cơ thể của Giang Hoài Tinh, chứ nào để ý đến bát mì.
“Cái này… tôi có thể nhìn không?”
You cannot copy content of this page
Bình luận