Cuộc Ly Hôn Điên Cuồng

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Gần đây chồng tôi đã “rơi vào lưới tình”. 

 

Không chỉ dùng keo vuốt tóc, chăm chút ăn mặc, mà ngay cả khi nhắn tin cũng không giấu nổi nụ cười cong môi. 

 

Tôi giả vờ như không biết, cho đến khi người phụ nữ anh ta dẫn về lên tiếng một cách đầy kiêu ngạo:

 

“200 triệu, xem như bồi thường cho cô.”

 

Tôi cau mày.

 

“Thêm 200 triệu nữa, coi như chi phí nuôi con.”

 

Tôi mím môi.

 

“Tổng cộng 500 triệu, cô và anh ta cắt đứt hoàn toàn.”

 

“Được, chốt đơn!”

 

Thế nhưng, khi tôi ôm lấy anh chàng trẻ đẹp, còn tiện tay sờ thử cơ bụng săn chắc của cậu ấy, thì cả hai người kia lại thay đổi thái độ:

 

Một người đòi trả lại tiền và hủy giao dịch, người kia lại muốn quay về cầu xin tái hôn…

 

1

 

Trước đây Phó Nhất Hàng đã ám chỉ mình ngoại tình chín lần, và đây là lần thứ mười. 

 

Anh ta đề nghị cùng tôi xem chương trình tấu hài.

 

Thế nhưng, màn hình TV kết nối với điện thoại bỗng hiện thông báo tin nhắn:

 

“Em nhớ anh.”

 

Khi anh ta quay đầu nhìn tôi, tôi lập tức nhắm chặt mắt. 

 

Giọng nói bất lực của Phó Nhất Hàng vang lên:

 

“Mộ Chi, anh biết em chưa ngủ.”

 

Ch*ết tiệt, vừa nãy mình không nên cười to quá.

 

“Ông xã, hình như có gì đó rơi vào mắt em, để em đi kiểm tra.”

 

Tôi lao vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, rồi thở dài. 

 

Dù đã trọng sinh được một tháng, tôi vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với con người hiện tại của mình.

 

Mặc dù khi thấy tin nhắn đó, lòng tôi chẳng gợn sóng gì, nhưng việc phải diễn một vai khác bản thân thật sự quá mệt mỏi.

 

Kiếp trước, khi phát hiện Phó Nhất Hàng có mối quan hệ mập mờ với phú bà Mạnh Gia Huệ, tôi cũng giống như hầu hết phụ nữ khác, bắt đầu điều tra cặn kẽ, la lối om sòm.

 

Kết quả là không chỉ làm cạn kiệt tình cảm giữa hai chúng tôi mà còn khiến anh ta và người phụ nữ kia thêm gắn bó.

 

Phó Nhất Hàng liên tục đề nghị ly hôn, nhưng tôi lấy cái ch*ết ra đe dọa để anh ta từ bỏ ý định. 

 

Thậm chí, Mạnh Gia Huệ từng đề nghị sẽ cho tôi 3 triệu tiền chu cấp nếu tôi chịu ly hôn. 

 

Trong cơn kích động, tôi hất cà phê đầy người cô ta.

 

Khi đó, tôi luôn băn khoăn: 

 

“Tại sao mình phải làm kẻ bị bỏ rơi, để bọn họ sống hạnh phúc bên nhau?” 

 

Dù không còn yêu Phó Nhất Hàng, tôi vẫn không muốn buông tha cho anh ta. 

 

Tôi thà sống trong dằn vặt, đau khổ mà quấn lấy anh ta, chứ không muốn ly hôn.

 

Sự tự hành hạ bản thân kéo dài khiến tôi mắc chứng trầm cảm. 

 

Cuối cùng, tôi nh*ảy xuống dòng sông lạnh lẽo, còn Phó Nhất Hàng và Mạnh Gia Huệ vẫn đến với nhau.

 

Kẻ vô tình thì cuộc đời thuận lợi, còn người si tình thì chỉ nhận lại đau đớn và tan vỡ.

 

Khi sắp ch*ết, tôi mới hiểu ra một điều: tôi càng không buông tay, bọn họ càng yêu nhau. 

 

Chính sự chống đối của tôi lại trở thành động lực khiến họ càng muốn đến với nhau.

 

Lần này, sống lại một lần nữa, tôi quyết định sẽ chọn cách sống khác.

 

Tiếng gõ cửa vang lên kèm theo giọng thăm dò của Phó Nhất Hàng:

 

“Mộ Chi, chúng ta nói chuyện được không?”

 

So với những lần trước khi tôi phát hiện ra chuyện ngoại tình và làm loạn lên, sự thờ ơ hiện tại của tôi lại càng khiến anh ta bứt rứt không yên. 

 

Tôi biết, Phó Nhất Hàng sắp không chịu nổi mà phải thẳng thắn với tôi.

 

Khi tôi bước ra với đôi mắt đỏ hoe, Phó Nhất Hàng đã châm một điếu thuốc.

 

“Mộ Chi, em đã biết rồi, đúng không?”

 

Tôi gật đầu, mắt hướng về phía cửa sổ lớn sát đất, những giọt nước mắt quật cường chực trào nhưng vẫn cố nén lại. 

 

Ánh trăng hôm nay rất đẹp, và tôi nghĩ từ góc nhìn của Phó Nhất Hàng, vẻ mặt nghiêng này của tôi hẳn là đẹp nhất. 

 

Vì anh ta từng nói rằng tôi có góc nghiêng hoàn hảo.

 

Lâu lắm rồi, anh ta mới mở miệng lần nữa:

 

“Xin lỗi, nếu em…”

 

Tôi vừa tò mò, vừa thấy buồn cười, nhưng vẫn ngồi xuống đối diện anh ta, lúng túng mở lời:

 

“Chẳng lẽ là do em không đủ tốt sao?”

 

Trong ánh mắt sững sờ của anh ta, có một tia hối hận thoáng qua. 

 

Qua phản ứng ấy, tôi nhận ra một phiên bản khác của mình: Yếu đuối, cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại gần như sụp đổ. 

 

Hoàn toàn trái ngược với một tôi điên cuồng, dữ tợn trước đây.

 

Lần đầu phát hiện Phó Nhất Hàng ngoại tình, tôi chỉ tình cờ đọc được dòng trạng thái trong phần chữ ký trên mạng xã hội của anh ta:

 

“Gió cũng rất dịu dàng.”

 

Chỉ vỏn vẹn năm chữ, cũng đủ khiến tôi nhức nhối như bị ai đấm mạnh vào thái dương.

 

Khi nhìn thấy dòng bình luận của Mạnh Gia Huệ “ánh trăng tối nay rất đẹp”, tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

 

Dẫu biết sẽ đau đớn như khoét sâu vào tim, tôi vẫn tự ngược đãi chính mình bằng cách cố tìm hiểu mọi sự thật.

 

Những chi tiết nhỏ nhặt đâm sau lưng tôi, những lời ngọt ngào giữa anh ta và cô ta, những dòng tin nhắn biến tôi thành kẻ vô giá trị.

 

Từng chuyện, từng câu nói như kim độc cắm sâu vào tim, khiến tinh thần tôi sụp đổ hết lần này đến lần khác.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page