“Gì cơ, gì cơ, ta có nghe nhầm không? Con nhóc chết tiệt này, lại bắt ta, một hồn ma cao quý, chui xuống cống nước bẩn à?”
“Không làm, dưới đó vừa bẩn vừa hôi mà bảo ta xuống á, đừng hòng!”
Phong Nhã Lan xoay vòng trong không trung, phóng cho Điền Điềm một ánh mắt sắc như dao.
Còn tưởng cô sẽ dẫn mình đi gặp anh chàng soái ca Đường Cảnh Hàng, ai ngờ là bảo mình làm việc khổ sai, dọn dẹp cống nước.
Vì tiền, con nhóc này thật sự không từ thủ đoạn.
“Này, bà là ma mà, những nơi ẩm ướt tối tăm vốn dĩ là chốn ở của bà. Làm ma mà còn bày đặt này nọ.”
“Mau xuống đi, giúp cháu lấy chiếc nhẫn bạch kim có đính kim cương đó lên. Lấy được rồi, bà muốn gì cháu cũng sẽ đốt cho.”
“Đừng quên, bộ Chanel bà đang mặc, cháu còn chưa đụng tay vào đã đốt ngay cho bà đấy.”
“Làm ma thì phải có lương tâm, nếu không lấy nhẫn lên, tháng sau cháu sẽ để bà chạy nhong nhong không quần áo!”
Điền Điềm khịt mũi, khoanh tay trước ngực, ra vẻ tiểu thư quyền quý, nhìn Phong Nhã Lan với ánh mắt đầy uy hiếp.
“Không đi!”
Phong Nhã Lan bĩu môi, quay đầu sang chỗ khác, bày ra dáng vẻ bướng bỉnh trẻ con.
Uy hiếp cũng vô dụng, cùng lắm thì tháng sau bà không thay đồ nữa.
Nói rồi, bà quay người định bay về nhà.
“Cấp cấp như luật lệnh, thiên can ngũ hỏa!”
Điền Điềm giơ tay phải, nhẹ nhàng vẽ một đường, một tia sét vàng rực từ màn đêm lóe lên, lao thẳng về phía Phong Nhã Lan.
“Ai da!”
Phong Nhã Lan hét lên một tiếng, gương mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy vì bị tia sét đánh trúng.
Bà quay lại, vừa sợ hãi vừa bực bội, bất mãn nhìn Điền Điềm, giọng đầy oán trách:
“Con nhóc chết tiệt, ngươi muốn ta hồn phi phách tán phải không? Đúng là đồ không có lương tâm!”
“Đôi lúc luyện tập một chút cũng giúp bà tăng cường linh lực mà. Ha, có vẻ cháu lại tiến bộ thêm rồi!”
Điền Điềm nháy mắt đầy tinh quái, nhún vai một cách đắc ý.
“Ngoan nào, bà dì, mau xuống đi, lát nữa là xong thôi.”
“Được rồi, được rồi, ta sợ ngươi rồi. Ta xuống là được chứ gì. Nhưng về nhà, ngươi phải dùng nước phù chú để ta tắm, ta không muốn suốt ngày hôi hám đâu!”
Phong Nhã Lan không biết làm sao với cô cháu gái nghịch ngợm này, đành chán nản bĩu môi.
Nhìn xuống thanh sắt nhỏ hẹp, thân hình bà hóa thành một làn sáng trắng, lượn xuống cống.
“Làm ma thì có cái tiện là đi đâu cũng được!”
Điền Điềm phủi tay, cười khoái chí.
Giờ đã gần 12 giờ đêm, khu vực này hầu như không còn xe cộ qua lại, các cửa hàng hai bên đường cũng đã đóng cửa từ lâu.
“Nhẫn đâu? Con nhóc chết tiệt, ngươi lừa ta hả? Ta chẳng thấy gì cả!”
Giọng nói oán trách của Phong Nhã Lan vọng từ dưới cống lên.
“Bà tìm kỹ đi, làm sao mà không thấy được. Nó màu đỏ, hình trái tim. Mắt nhìn cho tinh lên, đã bảo bà phải rèn luyện nhiều hơn rồi mà!”
“Nhìn bà kìa, đến cả bộ xương cũng hơn bà, tìm đồ lâu như thế, đúng là nỗi xấu hổ của hai nhà Điền và Phong!”
Điền Điềm hậm hực đứng trên miệng cống, lớn tiếng chỉ trích, không quên nói mát.
Người chết rồi mà còn lười biếng đến mức này, việc gì cũng đẩy hết cho mình, thật là bất công.
“Dựa vào ngươi! Con nhóc chết tiệt, ngươi nghĩ ta là chó à? Rèn luyện cái gì chứ! Lúc còn sống trách nhiệm của ta nặng hơn ngươi bây giờ nhiều. Chết rồi cũng không được yên, còn bị ngươi hành hạ thế này!”
Phong Nhã Lan càu nhàu từ dưới cống, giọng đầy oán hận.
Nghĩ đến thời trẻ, bà từng gánh vác những nhiệm vụ trừ ma khó nhọc hơn Điền Điềm rất nhiều.
Đâu như con nhóc này, muốn bắt ma thì bắt, lại còn kiếm được tiền, rảnh rỗi còn dính dáng đến soái ca, gây ra mấy vụ tai tiếng.
Còn bà sống đến năm mươi tuổi, chưa từng trải qua mối tình nào, nghĩ lại càng thêm ấm ức.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
khanh
xin Chao . Minh muon nap tien thi nap o dau? va so dien thoai trong zalo neu co cho Minh de lien lac voi ban .xin cam on .chuc ban mot ngay tot dep
8 tháng
kratos01
Chào bạn, bạn có dùng telegram thì liên lạc với nình nhé. Nạp pha lê bạn vào chương thu phí, nhấn nút mở chương (màu xanh) rồi có mà QR và hướng dẫn tiếp theo đó ạ.
8 tháng