Lấy Gối Kê Tay Ra Tôi Dựa Vào Bắt Mạch Mà Nổi Tiếng Toàn Mạng

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Tôi là một nghệ sĩ hạng mười tám trong làng giải trí, nhưng xuất thân từ một gia đình danh y Đông y.

 

Trong một chương trình thực tế, một nữ minh tinh đang nổi yêu cầu tôi bắt mạch cho các khách mời.

 

Tôi liếc nhìn máy quay, mặt lộ vẻ khó xử:

 

“Bây giờ ư? Như vậy có ổn không?”

 

Cả mạng xã hội chế giễu tôi đang dựng chuyện để câu kéo sự chú ý.

 

Tôi quay người, lấy chiếc mâm chẩn ra:

 

“Được, đến đây nào. Nhưng phải nói trước, Đông y chúng tôi thẳng thắn lắm, mong mọi người thông cảm.”

 

Sau đó, nữ minh tinh trong sáng kia bị phanh phui đã mang thai, một sao nam đình đám thì bị chẩn đoán xem quá nhiều video không lành mạnh, còn trẻ mà đã hư tổn sức khỏe.

 

Đạo diễn nổi tiếng vì độc miệng và nóng tính, bị tôi vạch trần bệnh tình liền không phục, cãi nhau ầm ĩ ngay tại chỗ.

 

Cư dân mạng run rẩy bình luận:

 

“Chị ơi, đừng nói nữa, tụi em sợ lắm!”

 

Vài ngày sau, người hâm mộ yêu cầu tôi bắt mạch cho một ảnh đế có tiếng vì tính tình bất ổn.

 

Tôi: “Bắt rồi, thận yếu.”

 

Cả mạng xã hội rúng động.

 

Ảnh đế nghiến răng, đăng bài lúc nửa đêm:

 

“Hôm qua em không nghe chị nói vậy mà!”

 

1

Khi nhận được lời mời tham gia chương trình thực tế, tôi đang ở trong căn hộ của mình, vừa hoàn thành xong một bài tập Bát Đoạn Cẩm.

 

Tiếng chuông điện thoại reo vang:

 

“Cuộc sống tốt đẹp, rực rỡ thịnh vượng, bắt kịp thời đại tươi sáng, tràn ngập niềm vui…”

 

Tôi chậm rãi bắt máy.

 

Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói vui vẻ của chị quản lý Lưu:

 “Khương Hề, em vừa nhận được thư mời làm khách mời trong chương trình thực tế ‘Chủ Nhật Vui Vẻ’.

 Chị đã ký hợp đồng thay em rồi.

 Đây là chương trình hot nhất năm nay đấy, không biết em gặp may mắn kiểu gì nữa!”

 

Chị ấy nói với giọng đầy phấn khích, thực sự vui mừng thay cho tôi.

 

Dù sao tôi cũng chỉ là một nghệ sĩ hạng xoàng trong làng giải trí.

 

Dù không có scandal nào, nhưng cũng chẳng tạo được sóng gió gì.

 

Mà lý do không có scandal, phần lớn cũng là do quá mờ nhạt, chẳng ai buồn quan tâm.

 

Chị Lưu hứng khởi lao ngay đến nhà tôi, giúp tôi sắp xếp hành lý, đưa tôi ra sân bay, dường như chỉ muốn đóng gói tôi lại và gửi ngay đến tổ chương trình.

 

Ngay trước khi lên máy bay, tôi nhận được một tin nhắn:

 

“Buồn cười thật, tôi nhỏ nhen? Đồ lang băm!”

 

Chị Lưu nghiêng đầu qua nhìn, lẩm bẩm: “Ai vậy nhỉ?”

 

Tôi tắt màn hình điện thoại, bỏ vào túi.

 “Một bệnh nhân từng khám cách đây mười năm.”

 

Chị Lưu kinh ngạc, há hốc miệng:

 

“Mười năm rồi mà người ấy vẫn nhớ? Vậy hồi đó em đã nói gì với người ấy?”

 

Tôi suy nghĩ một chút, dù sao cũng là chuyện từ mười năm trước, khi đó tôi mới mười sáu tuổi.

 

Đó cũng là lần đầu tiên tôi khám bệnh.

 

“Em bảo cô ấy đừng lo lắng quá, đừng nhỏ nhen như vậy.”

 

Chị Lưu: “…”

 

“Nhưng mà em chẩn đoán cũng chuẩn phết đấy.”

 

2

 

Do máy bay bị hoãn, khi chị Lưu đưa tôi đến trường quay, các khách mời khác đã có mặt đầy đủ.

 

Toàn bộ đều là những ngôi sao lưu lượng đình đám, thường xuyên thống trị các bảng xếp hạng hot search.

 

Chương trình này có tổng cộng sáu khách mời, ba nam và ba nữ.

 

Nữ khách mời, ngoài tôi, còn có minh tinh đang nổi Tô Thất Thất và blogger triệu fan Lâm Ý.

 

Nam khách mời gồm lưu lượng hàng đầu Triệu Quát, ảnh đế Quý Kiêu, và ca sĩ nổi tiếng Tôn Bái.

 

Vừa bước vào, tôi đã thấy ánh mắt nghi hoặc xen lẫn khinh thường từ mọi người.

 

Ngay cả cư dân mạng cũng tràn ngập bình luận:

 

“Đây là ai vậy? Nhìn cũng khá xinh nhưng chẳng ai biết cô ấy là ai cả?”


 “Chắc là mua suất tham gia nhỉ, ôi, ngán ghê!”


 “Tra được rồi, là một nữ diễn viên hạng mười tám. Sao cô ấy lại được mời nhỉ? Không có hậu trường thì chắc chắn là có nội tình.”


 “Vẫn thích xem Thất Thất nhà tôi hơn. Hôm nay cô ấy và ảnh đế mặc đồ như đồ đôi vậy kìa.”


 “Thật luôn! Màu cà vạt của ảnh đế giống hệt màu váy của Thất Thất, trông đẹp đôi ghê. Nghe nói còn cùng trường đại học, học trưởng và học muội, không biết liệu có tương tác gì không.”

 

Tôi giữ tâm trạng bình tĩnh, không để tâm những lời bàn tán.

 

Lặng lẽ đi đến vị trí của mình và ngồi xuống.

 

3

 

Người dẫn chương trình nhanh chóng bước ra sân khấu.

 

Sau phần giới thiệu quảng cáo, họ hài hước đặt câu hỏi cho chúng tôi, yêu cầu kể về những câu chuyện “xấu hổ” trong thời đi học.

 

Tô Thất Thất là người đầu tiên cầm mic, khuôn mặt hơi ửng đỏ:

 “Trong thời đại học, tôi từng nhận được một lá thư tình từ học trưởng, nhưng cả lớp đều nhìn thấy, hơi ngượng một chút.”

 

Bình luận:

 “Không phải là ảnh đế đấy chứ?”


 “Học trưởng? Chỉ mình tôi nắm được từ khóa này sao? Hehe, có thể ‘đẩy thuyền’ được chưa?”

 

 

Tiếp theo là Lâm Ý, blogger triệu fan:

 “Chuyện xấu hổ à? Nửa đêm gội đầu, bị bạn cùng phòng tưởng là ma, cả ký túc xá hét ầm lên.”

 

Cư dân mạng:

 “Hahaha, Lâm Ý đúng là không phải dạng vừa.”


 “Nếu là tôi chắc cũng khóc luôn, nửa đêm mà gặp cảnh đó thì chịu.”


 “Bạn cùng phòng chắc đến giờ vẫn còn ám ảnh.”

 

 

Đến lượt tôi, tôi suy nghĩ một chút rồi nói:

 “Trong lúc thi, tôi tự châm cứu cho mình, ba mũi đã khiến bản thân thành liệt nửa người. Giáo sư và giảng viên phải châm hơn tám mươi mũi nữa mới cứu được tôi.”

 

Ảnh đế nhếch môi cười, đôi mắt phượng sắc bén nhìn về phía tôi.

 

Các khách mời bên cạnh thì cười đến chảy nước mắt.

 

….

 

Người dẫn chương trình cầm tấm thẻ, giải thích tôi xuất thân từ gia đình Đông y, hồ sơ gia đình ghi rõ ông nội tôi cũng là một danh y.

 

Tô Thất Thất nhìn tôi một cái.

 “Ồ?”

 “Cô tên gì nhỉ?”

 

Cô ta nhìn vào bảng tên trên ngực tôi, vỗ nhẹ vào trán, giọng điệu dịu dàng:

 “Thì ra cô tên Khương Hề à?

 “Ông nội cô cũng là bác sĩ Đông y sao? Giờ cô tiện bắt mạch cho tôi không? Gần đây tôi bị rối loạn kinh nguyệt một chút.”

 

Tôi hơi nhíu mày, nghĩ đến việc cô ta là người nổi tiếng, lại nhìn vào máy quay trước mặt, tôi uyển chuyển từ chối:

 “Giờ thì không tiện lắm, để lần sau nhé.”

 

Thế nhưng, cô ta lại đỏ mắt, lặng lẽ cúi đầu không nói gì, trông như thể bị tôi từ chối mà trở nên thất vọng, buồn bã.

 

Bộ dáng ấy khiến các khách mời xung quanh nhíu mày nhìn về phía tôi.

 

Còn fan của cô ta thì lập tức tràn vào bình luận:

 

“Ra vẻ cái gì chứ? Chương trình này quay tới 10 ngày, Thất Thất không khỏe, giờ xem thử một chút thì sao nào?”


 “Đúng vậy!”


 “Bảo bối Thất Thất đừng khóc, chúng ta tìm bác sĩ khác khám, kỹ thuật của cô ta có chắc gì đã tốt?”


 “Đến mức tự làm mình liệt nửa người, còn kỹ thuật gì chứ? Người dở mà ra vẻ ta đây!”


 “Nói nhỏ thôi, Khương Hề dù sao cũng có quyền từ chối chứ? Nhưng mà cô ấy làm Thất Thất mất mặt thật.”

 

Bình luận cuối cùng vừa xuất hiện đã nhanh chóng bị cuốn trôi.

 

Người dẫn chương trình lúng túng, cười gượng:

 “Hay là Khương Hề bắt mạch cho các khách mời luôn đi, coi như một hoạt động nhỏ của chương trình.”

 

Ca sĩ Tôn Bái xót xa an ủi Tô Thất Thất, rồi bực tức nhìn tôi:

“Chỉ là bắt mạch thôi mà, có gì to tát đâu.”

 

Nhìn quầng thâm dưới mắt anh ta, tôi phì cười vì tức.

“Được thôi.”

 

Đúng là người không biết lòng tốt.

 

Tôi lấy một chiếc mâm chẩn từ trong túi vải ra, đặt lên bàn nhỏ bên cạnh.

 “Nào, tới đây.”

 

4

 

“Chúng tôi làm Đông y thường nói thẳng, nếu có gì không thoải mái, mong mọi người thông cảm.”

 

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page