Con Nuôi Của Nhà Họ Bùi

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Bùi Khiêm bật cười khinh bỉ, rũ mắt nhìn tôi.

 

“Sao em không kiếm đi? Mộc Ân Nhiên, em cũng đến lúc tìm bạn trai rồi, đừng suốt ngày bám lấy chị gái tôi nữa.”

 

Tôi cười ngượng:

 

“Người ta còn nhỏ mà, anh trai lớn hơn người ta một tuổi, tất nhiên là phải kiếm trước rồi.”

 

Chúng tôi giống như hai con rắn độc, quấn lấy nhau trong bóng tối, không ngừng tấn công đối phương.

 

Cả hai đều mong người kia sớm biến khỏi nhà, để mình có thể độc chiếm sự yêu thương của chị gái.

 

Nhưng điều tôi không ngờ tới, là không biết Bùi Khiêm nghĩ gì mà đột nhiên vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo sát tôi về phía anh ấy, rồi cúi đầu hôn tôi.

 

15

 

Tôi hoảng hốt tột độ, trừng lớn mắt nhìn anh, không biết phải làm gì.

 

Đến khi phản ứng lại được, tôi đã cắn mạnh một cái lên môi anh ấy.

 

Sợ người ngoài nghe thấy, tôi cố nén giọng, nói:

 

“Bùi Khiêm, anh điên rồi! Tôi là em gái của anh!”

 

Bùi Khiêm dùng đầu ngón tay lau vết máu trên môi rồi cười khẩy:

 

“Không có quan hệ huyết thống, em còn thật sự nghĩ mình là em gái tôi à?”

 

“Nói cho em biết, đây là bài học dành cho em vì dám trêu chọc tôi. Lần sau nếu còn tự ý dẫn người về nhà, tôi sẽ nói với chị rằng em đang quyến rũ tôi.”

 

“Đến lúc đó, để em tự biến mình thành chị dâu của chính mình luôn đi!”

 

Tôi phải thừa nhận, chiêu này của Bùi Khiêm, sức sát thương không lớn, nhưng độ sỉ nhục thì cực kỳ cao.

 

Anh thừa biết người tôi ghét nhất chính là anh.

 

Nhưng tôi đây, không bao giờ thích bị người khác uy hiếp.

 

Anh đã muốn làm bước đầu, tôi sẽ đáp trả bằng bước tiếp theo.

 

Anh muốn làm tôi ghê tởm, vậy tôi sẽ làm cho anh còn ghê tởm hơn.

 

Nghĩ vậy, tôi nhào đến, nâng mặt anh lên bằng cả hai tay.

 

“Thật không? Thật không?”

 

“Thì ra người anh thích là em à? Thảo nào anh từ chối Lưu Lệ Lệ!”

 

“Thật ra cũng không phải là không được. Nếu em trở thành chị dâu của chính mình, chẳng phải em có thể ở lại nhà họ Bùi mãi mãi, cả đời được ở bên chị gái sao?”

 

“Anh ơi, lại đây hôn em một cái, em không chờ nổi nữa rồi!”

 

Nói xong, tôi nhón chân lên, định hôn lên môi của Bùi Khiêm.

 

Gương mặt Bùi Khiêm, vốn mang vẻ thâm trầm, lập tức thay đổi sắc mặt.

 

“Mộc Ân Nhiên, em bị điên à!”

 

Tôi cười tươi, tay quấn lấy cổ anh ấy.

 

“Anh trai à, anh chính là thuốc chữa cho em đó ~~~”

 

Bùi Khiêm lập tức đẩy tôi ra, luống cuống bỏ chạy, chạy thẳng lên thư phòng trên gác mái.

 

Lưu Lệ Lệ tò mò nhìn theo bóng lưng Bùi Khiêm đang biến mất.

 

“Ân Nhiên, anh trai cậu sao thế?”

 

Tôi cười, nét mặt không hề có chút sơ hở nào.

 

“À, chắc anh ấy có việc gấp thôi.”

 

“Không sao đâu, đừng để ý đến anh ấy. Cậu muốn ăn bánh quy không? Đây là bánh anh trai tớ tự tay làm đấy!”

 

Lưu Lệ Lệ ngượng ngùng, mặt đỏ ửng:

 

“Thật… thật sao? Tớ có thể ăn à?”

 

Từ chuyện không đánh không quen biết, tôi và Lưu Lệ Lệ trở thành bạn thân, cứ như hình với bóng.

 

Bùi Khiêm thì như thể sợ tôi, mấy ngày gần đây cứ thấy tôi là tìm đường vòng mà đi.

 

Nhờ có “cái loa” Lưu Lệ Lệ, giờ cả trường đều biết tôi là em gái của Bùi Khiêm.

 

Những người nhờ tôi gửi thư tình, tặng quà cho anh ấy ngày một nhiều.

 

Hàng ngày, tôi mang một đống thư từ và quà cáp về cho anh ấy.

 

“Anh ơi, hôm nay hoa khôi trường gửi thư tỏ tình cho anh này!”

 

“Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, hình bóng của anh đã hiện lên trong giấc mơ em mỗi ngày…”

 

“Wow, sô-cô-la trà xanh làm thủ công hoàn toàn, anh có khẩu phúc đấy!”

 

“Còn cái này, cô ấy nói có lần bị hạ đường huyết, ngất xỉu ở sân thể dục, chính anh đã cho cô ấy một viên kẹo. Cô ấy bảo muốn trả ơn anh!”

 

“Bùi Khiêm, Bùi Khiêm, anh mau ra đây đi!”

 

“Đây đều là tấm lòng của các cô gái dành cho anh, anh không định xem thử sao?”

 

Bùi Khiêm không chịu nổi sự quấy rầy, mở cửa ra, thò cái mặt đầy oán hận nhìn tôi, trên tai còn nhét bông bịt tai.

 

“Mộc Ân Nhiên, em thật sự muốn đẩy tôi ra ngoài, gả đi cho xong đúng không?”

 

Tôi cười tươi, mặt mũi trông vô hại như trẻ con.

 

“Không có, không có mà, sao em dám.”

 

“Sao anh lại nghĩ rằng em muốn ‘đẩy’ anh ra ngoài, để rồi một mình độc chiếm sự yêu thương của chị được chứ?”

 

“Không bao giờ có chuyện đó đâu!”

 

Thế là, nửa học kỳ đầu, cứ thế trôi qua trong những màn đấu đá của chúng tôi.

 

Nhưng sang học kỳ sau, tôi không còn tâm trí để tiếp tục trêu chọc Bùi Khiêm nữa.

 

Bởi vì tôi thích một nam sinh trong trường, cậu ấy là thành viên đội bóng rổ của trường, tên là Ngô Hạo Thần, lại còn là đồng đội của Bùi Khiêm.

 

Hằng ngày, tôi lấy cớ đến tìm Bùi Khiêm, mang đồ ăn, nước uống cho anh ấy, nhưng thực chất là để lén nhìn Ngô Hạo Thần.

 

Thậm chí, tôi còn lấy lý do “liên lạc cho tiện” để kết bạn với cả đống đồng đội của Bùi Khiêm, bao gồm cả Ngô Hạo Thần.

 

Ai ai cũng ngưỡng mộ Bùi Khiêm có một cô em gái tốt như tôi.

 

“Bùi thiếu gia, em gái cậu lại đến kìa!”

 

“Bùi thiếu gia, em gái cậu xinh quá, có bạn trai chưa?”

 

“Anh vợ, hôm nay anh muốn thắng bao nhiêu trái bóng, tôi đảm bảo không chống trả!”

 

Những lời này làm Bùi Khiêm tức đến nỗi ghé sát tai tôi, gằn giọng như ác quỷ:

 

“Mộc Ân Nhiên, em muốn ch*ết đúng không? Dám lấy tôi ra làm lá chắn à?”

 

16

 

Vì tình yêu quý giá của mình, lần đầu tiên trong đời, tôi hạ thấp lòng tự tôn cao quý trước mặt Bùi Khiêm.

 

Tôi ôm lấy cánh tay anh ấy, bắt đầu màn làm nũng kiểu “nữ cường”.

 

“Hu hu hu! Anh ơi, anh ơi, anh ơi! Người ta thật sự rất thích bạn Ngô đó!”

 

“Anh cũng mong em gái của anh tìm được hạnh phúc đúng không?”

 

“Đây là lần đầu tiên em rung động với một chàng trai đấy!”

 

Bùi Khiêm nhìn tôi, biểu cảm trên mặt anh cứ như vừa nuốt phải một con ruồi.

 

Một lúc sau, anh ấy mới nói:

 

“Em với cậu ta không hợp, từ bỏ đi.”

 

Tôi thắc mắc:

 

“Tại sao? Sao lại không hợp? Không hợp chỗ nào chứ?”

 

Bùi Khiêm bực bội quăng lại một câu:

 

“Nói không hợp là không hợp, thế thôi!”

 

Vài ngày sau, tôi mới biết tại sao lại “không hợp”.

 

Ngô Hạo Thần bị giáo viên chủ nhiệm bắt quả tang đang hôn cô hoa khôi của trường trong khu rừng nhỏ, cả hai bị thông báo phê bình trước toàn trường.

 

Tôi nhe răng cười gượng, nước mắt giàn giụa trông rất thảm thương.

 

“Hóa ra, là kiểu không hợp như thế này sao?”

 

“Bùi Khiêm, có phải anh đã biết từ trước rồi không?”

 

“Cố tình không nói để nhìn em làm trò cười đúng không?”

 

Bùi Khiêm cười như một con rắn độc, phun nọc vào tôi:

 

“Em còn cần phải nhìn sao? Em vốn dĩ đã là một trò cười rồi.”

 

Từ đó, tôi chìm trong u sầu một thời gian dài, chẳng còn tinh thần tìm bạn gái cho Bùi Khiêm, cũng không đến đội bóng rổ để đưa đồ nữa.

 

Ngược lại, lần này chính Bùi Khiêm lại chủ động tìm tôi.

 

“Em thích Ngô Hạo Thần đến vậy sao? Em nhìn trúng cậu ta ở điểm nào chứ?”

 

Tôi đáp: “Tình yêu là thứ không biết bắt đầu từ đâu, một khi đã sa vào thì khó mà thoát ra được. Anh là người độc thân từ trong trứng nước, có nói anh cũng chẳng hiểu đâu.”

 

Bùi Khiêm tức đến đỏ cả mặt:

 

“Ai nói tôi không hiểu? Em cứ chờ đấy!”

 

Chờ? Chờ gì chứ?

 

Cuối tuần, khi tôi đang ở nhà làm bài tập thì nhận được cuộc gọi của Bùi Khiêm, bảo tôi ra ngoài.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page