Thần Nữ Mạo Danh

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

 

Tiểu thư không ngờ ta lại bình tĩnh như vậy, nàng ta mím môi, sau đó lớn tiếng nói với hai tên thân binh:

 

“Các ngươi đều nghe thấy rồi, nàng ta tư thông với địch quốc, đã nhận tội.”

 

“Đan Quế là nha hoàn của ta, nhà họ Thẩm chúng ta có kẻ nô bộc bất trung bất nghĩa như vậy, đương nhiên phải để ta xử lý.”

 

Tiểu thư hơi động ánh mắt, hai tên thân binh lập tức mang ra một chậu nước, bên trong là một đống khăn tay ướt sũng.

 

Ta lập tức hiểu nàng ta định làm gì.

 

Thủ đoạn bẩn thỉu và hèn hạ này, ta đã từng nghe các ma ma già trong phủ kể qua.

 

Theo lời các ma ma già trong phủ kể, trong cung và những gia đình quyền quý lớn thường lưu hành cách gi*ết người này.

 

Họ dùng khăn tay ướt đẫm, đắp lên mặt nạn nhân từng lớp, khiến họ ngạt thở mà ch*ết.

 

Cách gi*ết người này không để lại dấu vết, dễ dàng nói với bên ngoài rằng nạn nhân ch*ết vì bệnh đột ngột.

 

Tiểu thư đã hoàn toàn lật mặt với ta, nên không thể để ta sống.

 

Nàng ta không muốn ta có cơ hội nói bất cứ điều gì bất lợi cho nàng ta trước mặt Thái Tử.

 

Đây cũng chính là lý do kiếp trước, rõ ràng nàng ta có thể cứu ta, nhưng lại ngăn Thái Tử đút nước cho ta, thản nhiên nhìn ta ch*ết khát.

 

Khi đối mặt với tiểu thư đang cầm khăn tay ướt tiến về phía mình, ta bất ngờ nói:

 

“Hãy để ta sống, ta sẽ nói cho ngươi biết thanh kiếm được giấu ở đâu.”

 

Tiểu thư khựng lại.

 

Ta tiếp lời:

 

“Ta đã giấu thanh kiếm ở nơi mà Thái Tử có thể tìm thấy. Nếu bây giờ ngươi gi*ết ta, đợi đến khi Thái Tử trở về tìm được thanh kiếm, ngài ấy sẽ biết ngươi đang nói dối.”

 

Tiểu thư cau mày nhìn ta, hồi lâu sau mới lạnh lùng nói:

 

“Ngươi nói đi.”

 

Ta mỉm cười, nhưng không mở miệng, chỉ nhìn nàng ta với ánh mắt đầy châm biếm.

 

Điều này khiến nàng ta tức giận.

 

“Ngươi nói hay không?!”

 

Ta quay nhìn hai tên thân binh đứng bên cạnh nàng.

 

“Các ngươi thấy rồi đấy, nàng ta đã thừa nhận.”

 

“Nàng ta thừa nhận rằng, nàng ta không phải người cứu Thái Tử đêm ấy.”

 

Lúc này tiểu thư mới nhận ra mình đã trúng kế của ta, tức giận đến phát cuồng, lao đến và thẳng tay tát ta một cái:

 

“Tiện nhân! Ngươi đang vu khống ta!”

 

Khi tiểu thư lao tới tát ta, ta đã sớm thoát khỏi dây trói trên tay, vững vàng chặn lại cổ tay nàng ta.

 

Từ lâu ta đã biết rằng nàng ta muốn gi*ết ta, vì vậy đã may sẵn một lưỡi dao nhỏ trong tay áo, để phòng trường hợp bị trói như lúc này, có thể nhanh chóng cắt dây thoát thân.

 

Ta cúi thấp người, dùng một động tác xoay người tựa chim én lộn nhào, đá mạnh khiến tiểu thư ngã văng ra, đồng thời cũng bứt đứt dây trói trên chân.

 

Hai tên thân binh đứng cạnh đã hiểu rõ tiểu thư không phải là người cứu Thái Tử, nên lùi lại, không hề bước lên hỗ trợ.

 

Ta lập tức lao qua cửa sổ, chạy thẳng ra bên ngoài.

 

Tiểu thư như phát điên, hét lớn:

 

“Đuổi theo cho ta! Đừng để ả thoát!”

 

Bên ngoài còn một đội thân binh đang canh giữ.

 

Họ không nghe thấy cuộc đối thoại trong phòng, vì vậy theo bản năng mà cùng tiểu thư đuổi theo ta.

 

Giữa sa mạc, gió cát nổi lên mịt mù, chẳng bao lâu đã hình thành một trận bão cát dữ dội.

 

Các thân binh cảm nhận được nguy hiểm, dừng lại không tiếp tục truy đuổi nữa.

 

Chỉ có tiểu thư, lòng đầy ý nghĩ phải gi*ết ch*ết ta để bịt miệng, điên cuồng đuổi theo.

 

Cơn bão cát kéo dài khá lâu, cuối cùng cũng dần lắng xuống.

 

Môi tiểu thư nứt nẻ, thở dốc không ngừng.

 

Nàng ta tiến tới, nắm chặt lấy cổ áo ta, gào lên:

 

“Ngươi, đồ tiện nhân phản chủ, ta nhất định phải gi*ết ngươi…”

 

Ta bình tĩnh đáp:

 

“Gi*ết ta rồi, ngươi định quay về bằng cách nào?”

 

Tiểu thư sững người.

 

Nàng ta đảo mắt nhìn quanh, lúc này mới phát hiện, mình đã hoàn toàn mất phương hướng, không còn nhận ra đường quay về nữa.

 

9

 

Giữa sa mạc, ánh mặt trời chói chang như muốn thiêu đốt mọi thứ.

 

Tiểu thư dần trở nên hoảng loạn, nước mắt gần như trào ra, níu lấy góc áo ta, giọng run rẩy lẫn tiếng nức nở:

 

“Đan Quế, mau nghĩ cách đi…”

 

Ta lại không hề vội vã.

 

Thứ nhất, thể lực của ta vượt xa tiểu thư.

 

Suốt quãng đường chạy vừa rồi, ta tiêu hao không nhiều, giờ vẫn chưa cảm thấy quá khát.

 

Thứ hai, ta biết rằng chẳng bao lâu nữa, đám cướp sa mạc sẽ xuất hiện.

 

Quả nhiên, không lâu sau, từ phía xa, có bảy tám tên đại hán cưỡi ngựa phóng tới, vó ngựa cuốn bụi tung mịt mù.

 

Giống như kiếp trước, chúng đưa ra điều kiện: Giao cho chúng một người phụ nữ, đổi lại, chúng sẽ cho hai thùng nước.

 

10

 

Ban đầu, tiểu thư vô cùng sợ hãi, lo rằng đám cướp sa mạc này sẽ cưỡng đoạt mình.

 

Nhưng khi nhận ra bọn chúng thực sự giữ đúng lời, chỉ muốn trao đổi công bằng, tuyệt không cưỡng ép, nàng ta lại trở nên cứng rắn hơn.

 

“Ta khinh! Ta là Thái Tử phi tương lai, làm sao có thể đem sự trong sạch của mình đổi lấy hai thùng nước hèn mọn?!”

 

Nàng ta nghĩ rằng việc xưng danh sẽ khiến đám cướp sa mạc khiếp sợ và tự nguyện đưa nàng ta trở về.

 

Không ngờ, bọn chúng chẳng những không tin, mà còn cười ầm lên.

 

“Nàng ta là Thái Tử phi à?”

 

“Vậy lão tử chính là Hoàng đế của mười sáu nước Tây Vực!”

 

Đám cướp sa mạc chẳng vội, chúng mang theo đầy đủ vật dụng, dựng lều trại, rồi uống rượu, chơi bài, vui vẻ bên trong, không gì sánh được.

 

Một số tên còn cố ý uống nước thật sảng khoái, sau đó lắc lắc bình nước để tiếng nước vang lên rõ ràng:

 

“Ngon quá! Sảng khoái thật đấy!”

 

Tiểu thư càng lúc càng khát.

 

Cuối cùng, nàng ta lê đến bên cạnh ta, môi đã khô nứt đến bật máu.

 

“Đan Quế, ngươi không khát sao…”

 

Ta lạnh nhạt đáp:

 

“Ta vẫn ổn.”

 

Tiểu thư cắn môi, không nhịn được nữa, giọng yếu ớt nhưng đầy cầu xin:

 

“Đan Quế, trước đây là ta hiểu lầm ngươi. Lâu nay, ta vẫn coi ngươi như tỷ muội ruột thịt, ngươi không thể nhẫn tâm nhìn ta bị đám người thô kệch này làm nhục, mất đi sự trong sạch được, phải không?”

 

Ta bình thản đáp:

 

“Bọn họ đâu có cưỡng ép, ta thấy bọn họ cũng khá tốt. Chỉ cần không đòi nước của họ, họ sẽ không làm loạn gì đâu.”

 

Tiểu thư thấy ta vẫn giả bộ không hiểu ý mình, vội vàng, gần như hét lên:

 

“Nhưng ta sắp ch*ết khát rồi!”

 

“Đan Quế, ngươi là nha hoàn của ta, nha hoàn phải trung thành bảo vệ chủ tử!”

 

“Trong những câu chuyện, khi tiểu thư gặp nguy cơ mất đi sự trong sạch, chẳng phải nha hoàn trung thành đều nên hy sinh thân mình thay thế sao?”

 

Ta nhìn nàng, vẻ mặt ngây thơ khó hiểu:

 

“Nha hoàn đương nhiên phải trung thành, nhưng tiểu thư, chẳng phải người luôn nói rằng coi ta như tỷ muội sao?”

 

Tiểu thư sững sờ.

 

Ta từ tốn tiếp lời:

 

“Tiểu thư luôn nói xem ta như muội muội ruột thịt, vậy lúc này đây, chẳng phải tỷ tỷ nên bảo vệ muội muội sao?”

 

“Sao người không hy sinh sự trong sạch của mình, để đổi lấy nước cho ta uống nhỉ?”

 

Nghe ra được giọng điệu châm chọc trong lời nói của ta, tiểu thư tức giận đến đỏ mặt, lao đến định xé áo ta:

 

“Tiện nhân! Chỉ tâng bốc ngươi vài câu mà đã khiến ngươi quên bổn phận. Ta là tiểu thư, ngươi là nha hoàn, ngươi dám đòi ta hy sinh cho ngươi sao?”

 

Ta dễ dàng gạt tay nàng ta ra, khiến nàng ta ngã phịch xuống đất, bất lực và yếu ớt.

 

Nàng ta nằm đó, lẩm bẩm không cam tâm:

 

“Ta là nữ chính, ta phải là nữ chính…”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page