Con Nuôi Của Nhà Họ Bùi

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Tôi và Bùi Khiêm là một cặp anh em căm ghét lẫn nhau.

 

Đối ngoại, anh là đại thiếu gia của nhà họ Bùi, còn tôi chỉ là cô con gái nuôi của gia đình này.

 

Đối nội, anh bắt tôi quỳ xuống cầu xin tha thứ, biến tôi thành nô lệ để anh tha hồ chà đạp.

 

Anh gọi tôi là “đồ tiện nhân”, tôi đáp trả anh là “đồ cầm thú”.

 

Mọi chuyện anh làm đều giấu nhẹm trước mặt người chị gái mà anh yêu quý nhất.

 

Trong mắt chị gái, tôi là cô em ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến mức khiến người khác xót xa, còn Bùi Khiêm chỉ là cậu em trai kiêu ngạo, trẻ con nhưng chẳng hề có ác ý.

 

Thế nhưng, một ngày kia, chị gái qua đời…

 

Ngày tang lễ của chị, tôi trói Bùi Khiêm vào giường, rạch lên người anh một trăm lẻ tám nhát dao.

 

“Chị không còn nữa, tôi chẳng cần phải nhịn anh thêm nữa!”

 

Thế nhưng, đôi mắt anh đỏ hoe:

 

“Ân Nhiên, em thực sự, hận anh đến mức này sao?”

 

1

 

Tôi tên là Mộc Ân Nhiên, là con gái nuôi của nhà họ Bùi.

 

Cha tôi vốn là tài xế của nhà họ Bùi. Khi tôi lên tám tuổi, ông đã mất mạng vì cứu đại tiểu thư của gia đình này.

 

Để cảm tạ ân tình của cha tôi và cũng thấy tôi đáng thương, nhà họ Bùi đã nhận nuôi tôi.

 

Chủ nhà cũ của nhà họ Bùi và phu nhân đã qua đời trong một vụ tai nạn máy bay từ nhiều năm trước.

 

Hiện tại, người nắm quyền trong nhà là đại tiểu thư Bùi Tương.

 

Mặc dù chỉ mới mười tám tuổi, nhưng chị ấy đã là người đứng đầu tập đoàn khổng lồ của nhà họ Bùi.

 

Tôi vẫn nhớ ngày tang lễ của cha, khi tôi đơn độc đối mặt với những người họ hàng tranh giành tiền bồi thường từ cái ch*ết của ông.

 

Chị Bùi Tương đã đích thân đến đón tôi về nhà họ Bùi.

 

“Nhiên Nhiên, cha em đã mất vì cứu chị, ông ấy là đại ân nhân của nhà họ Bùi.”

 

“Từ nay em sẽ là em gái của chị. Chị sẽ chăm sóc em thật tốt. Đi với chị nhé?”

 

“Khoản tiền bồi thường này, có thể để lại cho các người, nhưng các người phải ký thỏa thuận rằng từ nay Mộc Ân Nhiên không còn liên quan gì đến các người nữa.”

 

Đám họ hàng của tôi nhận tiền từ chị Bùi Tương, hớn hở tiễn tôi đi.

 

“Chỉ là một đứa con gái thôi mà, Bùi tiểu thư thích thì cứ đưa đi!”

 

“Đúng vậy! Con bé này đúng là sao chổi, vừa sinh ra đã khắc ch*ết mẹ ruột, giờ lại khắc ch*ết cha nó. Chúng tôi không có khả năng nuôi dưỡng đâu.”

 

“Nhiên Nhiên à, đến nhà họ Bùi phải nghe lời Bùi tiểu thư, chị ấy bảo làm gì thì làm nấy!”

 

“Nếu chị ấy bảo em đi ch*ết, cũng phải làm theo. Đừng chọc giận Bùi tiểu thư, nếu không liên lụy đến chúng ta thì khổ.”

 

Tôi nhìn về phía sau, nơi đặt linh đường của cha, đám họ hàng đang mải mê đếm tiền, và chị Bùi Tương đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.

 

Tôi cắn răng, nuốt nước mắt vào trong, kiễng chân ôm di ảnh và tro cốt của cha, nắm lấy tay chị Bùi Tương, không ngoảnh đầu lại mà rời đi.

 

Chị Bùi Tương là một người rất dịu dàng, mang trong mình sự trầm ổn và chín chắn không tương xứng với độ tuổi.

 

Chị cao ráo, dung mạo xuất chúng, cử chỉ tao nhã, phong thái lịch lãm, nụ cười như gió xuân làm lòng người ấm áp.

 

Trong cách đối nhân xử thế, chị luôn đúng mực, ôn hòa, lễ độ.

 

Nhưng khi đứng trên thương trường, chị lại sắc sảo, quyết đoán, làm chủ mọi tình thế.

 

Trong mắt tôi, chị là người hoàn hảo nhất thế giới.

 

Ngoài cha, chị là người đối xử tốt với tôi nhất.

 

Khi đến nhà họ Bùi, tôi mới biết chị còn có một người em trai tên là Bùi Khiêm.

 

Hóa ra, chị ấy không chỉ là chị gái của riêng tôi.

 

2

 

Bùi Khiêm là em trai ruột của chị Bùi Tương, năm nay chín tuổi, chỉ hơn tôi một tuổi.

 

Ngoại hình và khí chất của anh rất giống chị Bùi Tương, nụ cười làm đôi mắt cong cong, hàng mày cũng cong cong, ngay cả mái tóc cũng hơi xoăn nhẹ.

 

Khi nhìn thấy tôi, cậu ta mỉm cười với vẻ vô hại:

 

 “Chào em, Mộc Ân Nhiên, anh là Bùi Khiêm.”

 

“Từ giờ, em là em gái của chị, cũng là em gái của anh!”

 

Thế nhưng, lúc ôm tôi, anh lại ghé sát tai, nghiến răng nghiến lợi thì thầm:

 

“Đừng tưởng rằng cha cô cứu chị gái tôi thì cô có thể ngang hàng với tôi.”

 

“Ông ta chỉ là một mạng hèn mọn, được ch*ết vì cứu chị tôi là phúc phần của ông ta!”

 

Tôi trợn tròn mắt vì sốc, khó lòng tưởng tượng được những lời độc ác như vậy lại thốt ra từ miệng một cậu bé có vẻ ngoài thanh tú, đáng yêu đến thế.

 

Anh lại nhanh chóng trở về vẻ mặt bình thường, nhét vào tay tôi một con gấu bông phiên bản giới hạn.

 

“Đây là quà gặp mặt của anh. Tối nếu sợ, cứ để nó ngủ cùng em nhé!”

 

Anh nói rất nhỏ, chị Bùi Tương không nghe thấy gì. Nhìn thấy chúng tôi cười nói vui vẻ, chị vỗ nhẹ lên đầu cả hai đứa:

 

“Tiểu Khiêm ngoan, sau này phải chăm sóc tốt cho em gái, sống hòa thuận với em nhé!”

 

Sau đó, chị quay sang nói với quản gia:

 

“Quản gia Ngô, đưa tiểu thư đến phòng của cô ấy trước đi.”

 

Chị ấy nháy mắt với tôi một cái:

 

“Chị còn chút công việc phải xử lý, gặp lại vào bữa tối nhé.”

 

Nói xong, chị ấy xoay người bước lên lầu, để lại tôi đứng trước mặt Bùi Khiêm và Ngô quản gia.

 

Ngô quản gia là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm nghị, tựa như một bức tượng.

 

Bùi Khiêm nhìn tôi, đôi mắt to màu hổ phách ánh lên sự chế nhạo.

 

Tôi cảm thấy lo sợ, vô thức đưa tay ra.

 

“Chị ơi…”

 

Nhưng Ngô quản gia đã cắt ngang lời tôi.

 

“Đại tiểu thư đang bận làm việc, đừng quấy rầy cô ấy!”

 

Sau đó, bà ta lấy đi di ảnh và hộp tro cốt trong tay tôi.

 

Tôi kích động:

 

“Bà làm gì vậy?”

 

Ngô quản gia giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, nói:

 

“Những thứ này sẽ được đặt ở nơi chuyên biệt và bảo quản cẩn thận.”

 

Tôi định giật lại, nhưng Bùi Khiêm nhanhy kéo tôi lại.

 

“Ngô quản gia, bà cứ đi đi, tôi sẽ đưa em gái về phòng!”

 

Không!

 

Trong lòng tôi chợt dâng lên cảm giác bất an, nhưng Ngô quản gia chỉ mỉm cười hài lòng với Bùi Khiêm.

 

“Vậy nhờ cậu chủ.”

 

Bà ta còn ném cho tôi một ánh mắt cảnh cáo trước khi mang theo những đồ vật của tôi rời đi.

 

Tôi muốn đuổi theo.

 

Nhưng Bùi Khiêm thì thầm vào tai tôi:

 

“Có tin tôi sẽ đốt sạch mấy thứ rách nát đó của cô không?”

 

3

 

Đêm đầu tiên gặp Bùi Khiêm, em trai của chị Bùi Tương, tôi ôm con gấu bông mà anh đưa, khóc suốt cả buổi.

 

Không biết là tôi đau lòng vì mất cha, từ đây trở thành một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, hay buồn bã vì từ nay phải chia sẻ một người chị với Bùi Khiêm.

 

Thực ra, ký ức của tôi về cha rất mơ hồ.

 

Thậm chí, tôi không nhớ nổi mùi hương trên người ông.

 

Mặc dù cha rất yêu thương tôi, nhưng thời gian chúng tôi ở bên nhau lại rất ít.

 

Hầu hết thời gian, ông làm việc ở nhà họ Bùi, còn tôi bị gửi về quê cho bác cả nuôi dưỡng.

 

Ở nhà bác cả, anh chị họ thường xuyên bắt nạt tôi, tiền chu cấp của cha cho tôi, bác cả đều dùng cho con mình.

 

Ngày thường, tôi chỉ được ăn đồ ăn thừa của anh chị họ, mặc quần áo cũ của họ sau khi họ không còn dùng nữa.

 

Thậm chí đến năm tám tuổi, tôi vẫn chưa được đi học.

 

Bởi vì bác cả nói với cha tôi rằng, tôi sinh vào nửa cuối năm, phải vào trường muộn hơn so với các bạn cùng tuổi một năm.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page