Ngài ấy mặc một bộ trường bào màu đen không quá phô trương, nhưng khó có thể che giấu khí chất thanh cao quanh người.
Mái tóc đen được búi gọn trên đỉnh đầu bằng một chiếc trâm ngọc xanh, thân hình cao ráo như ngọc, đứng trên cây cầu.
Vì tham gia vui cùng dân chúng, ngài ấy chỉ mang theo hai thị vệ, cũng cải trang thành người hầu, theo sát bên cạnh.
Ta vừa định tiến lại gần hơn, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau.
“Hay lắm, Đan Quế, ngươi đang làm gì vậy?”
Cả người ta lập tức run rẩy, tay chân tê dại.
Là tiểu thư.
Nàng ta tóm lấy ta từ phía sau, dùng móng tay nhọn chọc lên trán ta.
“Ta tỉnh dậy không thấy ngươi, kết quả lại phát hiện ngươi chạy đến hội Hoa Đăng thế này.”
“Nói thật đi, có phải ngươi có tình lang, hẹn gặp riêng hắn ở đây không?”
Ta cúi đầu:
“Không, nô tì chỉ muốn đến xem náo nhiệt mà thôi.”
Tiểu thư vẫn không tin:
“Thật sao? Ngươi không được lừa ta. Ngươi là nha hoàn của ta, nếu dám lén lút qua lại với nam nhân bên ngoài, mất mặt sẽ là ta đấy!”
Ta mím chặt môi, chỉ cảm thấy tiểu thư quá đỗi nực cười.
Phụ mẫu chi mệnh, mai mối thành thân, thì nàng bảo đó là hôn nhân sắp đặt, không hạnh phúc.
Nếu là tự mình ra ngoài gặp người mình thích, nàng ta lại bảo là lẳng lơ dụ dỗ nam nhân.
Thực ra, nói trắng ra là tiểu thư không muốn ta xuất giá, chỉ muốn ta ở lại làm trâu làm ngựa cho nàng ta.
Thấy ta không nói gì, tiểu thư giả bộ khoan dung, phẩy tay nói:
“Thôi được, nếu ngươi muốn đi dạo, ta sẽ cùng ngươi đi dạo một chút.”
Dáng vẻ ấy, cứ như thể nàng ta chịu cùng ta đi hội Hoa Đăng là một phần ân sủng to lớn vậy.
Tiểu thư nói đi cùng ta, nhưng lại chẳng hề hỏi ta muốn đến đâu, chỉ tự mình hướng về phía cây cầu vòm mà bước đến.
Ta bĩu môi, chỉ cảm thấy không đáng.
Tiểu thư nào phải muốn đi dạo cùng ta, chẳng qua là vì trông thấy Thái Tử mà thôi.
Ta theo sau tiểu thư, cùng nàng ta tiến về phía cây cầu vòm.
Đi đến cách cầu chừng mười mấy bước, nàng ta bỗng dừng lại, sắc mặt thoáng khó coi.
Ta ngẩng đầu nhìn một cái, liền hiểu ra.
Bên cạnh Thái Tử đã có mấy vị tiểu thư danh giá vây quanh, đang cùng Thái Tử đoán câu đố đèn lồng.
Dẫn đầu là một nữ tử mặc hoa phục, dung mạo diễm lệ như hoa, chính là đại tiểu thư phủ Thừa tướng, người được tôn là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, Tô đại tiểu thư.
Tiểu thư đứng xa nhìn đám tiểu thư quý tộc kia, vừa ghen tỵ vừa khinh thường.
Nàng ta nhìn Tô đại tiểu thư đang cười tươi như hoa, hừ một tiếng từ mũi:
“Ngươi xem dáng điệu õng ẹo của nàng ta kìa, đúng là điệu bộ lẳng lơ chốn kỹ viện!”
Ta thản nhiên đáp:
“Tiểu thư cẩn thận lời nói, đó là thiên kim nhà Thừa tướng.”
Tiểu thư bĩu môi, khinh khỉnh:
“Thiên kim gì chứ, chẳng qua chỉ là thứ nữ của tiểu thiếp mà thôi, cũng dám mơ mộng câu dẫn Thái Tử, không biết mình có xứng không nữa!”
Tiêu chuẩn của tiểu thư luôn thay đổi như gió.
Chính nàng ta cũng là thứ nữ, lại thường bảo với ta:
“Xuất thân không quan trọng, mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc. Ta muốn gì, ta sẽ tự mình tranh lấy. Số mệnh của ta là do ta định đoạt, không phải do trời!”
Nhưng khi người khác cũng tự mình tranh đấu, mà nàng ta tranh không nổi, thì nàng ta liền đổi giọng, chua ngoa mỉa mai đối phương:
“Lòng cao hơn trời, mệnh mỏng như giấy. Muốn thứ gì cũng phải xem bản thân có xứng không. Nếu cứ tham vọng những thứ mình không thể có, thì kết cục chỉ là tự chuốc lấy diệt vong mà thôi.”
Lúc này, tiểu thư đang đứng bên cạnh, vừa ghen tuông vừa nghiến răng nhìn Tô đại tiểu thư, còn ta chỉ nghĩ cách nào đó để đuổi nàng ta đi.
Nếu nàng ta cứ ở đây dõi theo ta, thì ta chẳng thể làm được gì cả.
May thay, tiểu thư không nhẫn nhịn được lâu, cơ hội của ta nhanh chóng đến.
Sau khi cùng mấy vị tiểu thư thế gia bàn luận thơ từ một lát, Thái Tử liền lễ độ cáo lui.
Các tiểu thư ấy lưu luyến không rời, tiễn biệt Thái Tử xong, quay đầu liền nhìn thấy tiểu thư ta đang đứng dưới cầu, mặt mũi tức giận, chẳng ra làm sao.
Tô đại tiểu thư vốn tính tình nóng nảy, lập tức dẫn theo các tỷ muội đi xuống cầu.
“Đây chẳng phải là Tam tiểu thư nhà Thẩm phủ sao? Làm sao vậy, thấy chúng ta cùng Thái Tử đàm luận thơ từ, trong lòng không chịu nổi ư?”
“Nếu khó chịu thì lên đây cùng trò chuyện, ai cản ngươi chứ?”
Một quý nữ bên cạnh cười giễu cợt:
“Tam tiểu thư Thẩm gia làm sao chịu được chứ, ai chẳng biết xưa nay nàng ta chỉ thích kết giao với những người xấu hơn mình.”
“Hôm nay Tô tỷ tỷ trang điểm lộng lẫy như thế, nàng ta mới không muốn bị biến thành con vịt xấu xí trước mặt Thái Tử đâu.”
Tiểu thư bị chọc đúng chỗ đau, giận đến đỏ bừng cả mặt:
“Các ngươi chỉ là hạng tầm thường nông cạn, chỉ biết dựa vào sắc đẹp để lấy lòng người, ta hoàn toàn khác các ngươi!”
Nhìn tiểu thư đang sa vào trận khẩu chiến với mấy vị tiểu thư danh giá kia, ta vội nói:
“Các tiểu thư trò chuyện nhiều chắc hẳn khô cổ, để ta đi mua chút trà về.”
Nói xong ta liền quay người, chuồn thẳng.
Ta bước nhanh qua dòng người, cuối cùng cũng đuổi kịp Thái Tử từ xa.
Lúc này, hội Hoa Đăng đã sắp kết thúc, nhưng dòng người vẫn còn rất đông đúc.
Ta duy trì khoảng cách không xa không gần mà theo sau Thái Tử.
Ngài đi nhanh, ta cũng đi nhanh; ngài chậm lại, ta cũng chậm theo.
Luôn giữ khoảng cách vài chục bước chân, để vừa không bị lạc, vừa tiện quan sát những người xung quanh ngài.
Thái Tử không biết vì lý do gì, lại liên tục bước về phía những nơi hoang vu hẻo lánh.
Cuối cùng, ngài đã hoàn toàn rời khỏi phạm vi hội Hoa Đăng, tiến vào một con hẻm tối tăm thuộc khu dân nghèo.
Chốn này tối om như mực, giơ tay không thấy năm ngón, ngay cả việc phân biệt bóng người cũng trở nên khó khăn.
Ta vừa khẽ chớp mắt một cái, liền phát hiện Thái Tử cùng các tùy tùng của ngài đột nhiên biến mất.
Đã để lạc mất sao?
Ta kinh hãi, vội vã chạy nhanh về phía trước.
Còn chưa kịp đưa mắt nhìn quanh, một luồng sức mạnh lớn từ phía sau đột ngột ép xuống vai ta.
Hai tùy tùng ẩn mình trong bóng tối bất ngờ lao ra, một trái một phải giữ chặt lấy ta.
Thái Tử bước ra từ trong một góc hẻm tối.
Trong bóng đêm, ta không thể nhìn rõ dung nhan của ngài, chỉ có thể nghe thấy giọng nói lạnh lẽo như sương tuyết vang lên:
“Ngươi là người của thế lực nào phái tới?”
Toàn thân ta run rẩy, trong lòng thầm mắng chính mình không biết bao nhiêu lần.
Ta quả thực ngu ngốc hơn cả tiểu thư, chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, lại dám mơ tưởng đến việc cứu Thái Tử, đúng là giấc mộng hão huyền chẳng chút thực tế.
Giờ thì hay rồi, ngớ ngẩn theo dõi ngài ấy một đường, chẳng những không giúp được gì, mà còn để Thái Tử phát hiện, coi ta như thích khách!
Ta há miệng muốn nói, nhưng vừa nghĩ đến lời định nói ra, liền cảm thấy chẳng khác gì tự đào hố chôn mình.
Nếu ta bảo rằng không ai phái ta đến, tất cả đều là tự ta hành động, chẳng phải nghe y hệt lời thoại tiêu chuẩn của một thích khách sao?
Sau câu đó có lẽ nên kèm theo cảnh ta lập tức cắn lưỡi tự vẫn mới hợp.
Nhưng sự thật là, đúng là chẳng ai phái ta đến…
Ta quyết định nói thật:
“Dân nữ nghe nói đêm nay có người muốn ám sát Thái Tử điện hạ, nên mới đến để bảo vệ…”
You cannot copy content of this page
Bình luận