Cuộc Sống Ở Chu Phủ

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Phu nhân lặng lẽ nhìn ông ta, khẽ nói:

“Ta chỉ hỏi ngươi một câu.”

“Chuyện gì?”

“Khi xưa, đứa trẻ của chúng ta, ngươi thực sự là vô tình sao?”

“Đương nhiên là vậy!”

Lão gia mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói:

“Ngươi coi ta là loại người gì? Là súc sinh sao? Chỉ có súc sinh mới nghĩ đến việc hại ch3t’ chính cốt nhục của mình.”

Phu nhân khẽ lắc đầu:

“Đừng sỉ nhục súc sinh.”

Lão gia tức đến nghẹn họng, giậm chân liên hồi.

Ông ta chỉ vào phu nhân, thô bạo quát:

“Những thứ đó, Chu gia lục soát khắp nơi cũng không tìm được, nhất định là ngươi đã đem đi cho người khác.”

“Chẳng qua là đám láng giềng ngày trước của ngươi, mấy tên bán vải, bán gạo, qua lại nhiều rồi lén lút tư tình với nhau.”

“Ngươi kiểu người như vậy, làm gì biết đến lễ nghĩa liêm sỉ?”

“Nếu để ta bắt được, hắn nhất định không có kết cục tốt!”

Phu nhân nhìn ông ta, lạnh lùng đáp:

“Nếu đúng như ngươi nói, ta tồi tệ đến mức ấy, sao không viết một tờ hưu thư mà đuổi ta đi?”

Lão gia cười lạnh, nghiến răng nói:

“Ta muốn ngươi sống là người nhà họ Chu, ch3t’ cũng là ma của nhà họ Chu.”

8

Đêm hôm ấy, phu nhân ho khạc ra máu không ngừng.

Mọi người trong nhà đều lẩn tránh, chẳng thấy bóng dáng ai.

Tiết tẩu chí khuyên cả Tiểu Thúy rời đi, chỉ mình ta ở lại bên giường phu nhân suốt đêm, cho tới khi trời sáng.

Khi ánh sáng ban mai vừa ló dạng, ta mang chiếc khăn đã nhuốm đỏ máu đến trình trước mặt lão gia.

Lão gia nhìn qua, chau mày nói: “Thứ bẩn thỉu như vậy, mang ra xa một chút.”

Những kẻ dưới nhìn thấy cảnh ấy, ngay trong ngày đã lập thành sòng bạc, cược xem phu nhân sẽ mất vào ngày nào.

Lão gia cho gọi thợ may và thợ kim hoàn đến, sai người may cho Yên Hồng một bộ y phục mới, cùng đồ trang sức bằng vàng bạc lấp lánh.

Không chỉ vậy, ông ta còn mời Vương công công – vị khách quý đến từ kinh thành – đến nhà, mở tiệc lớn khoản đãi.

Giữa tiệc, Yên Hồng xuất hiện, đầu đội châu ngọc lấp lánh, bước ra bái kiến.

Vương công công vui mừng khôn xiết, cầm lấy tay nàng ta hỏi quê quán, tuổi tác, rồi ban cho nàng ta một túi vàng ròng, lại tháo chiếc ban chỉ ngọc bích trên tay mình, đích thân đeo vào tay Yên Hồng.

Mọi người đều nói rằng Yên Hồng đã nhận được một vị nghĩa phụ cao quý, chẳng mấy chốc sẽ trở thành tân phu nhân.

Châu Lan và những kẻ khác nghe được chuyện này, lập tức trở về phòng lấy hết những vật quý giá nhất giấu trong đáy hòm, cố nhét vào tay Yên Hồng.

Tiểu Thúy cũng đau lòng, móc ra một chiếc vòng tay bằng đồng thô kệch đưa cho nàng ta.

Châu Lan cười đến cong cả người:

“Cất sớm đi thôi, đừng để người ta nhìn thấy lại chê cười.”

Tiểu Thúy nghe vậy, như chờ được câu ấy, vội vàng cất lại chiếc vòng.

Vài ngày sau, Tiết tẩu mang theo một chiếc giỏ nhỏ đến thăm ta.

Ta dẫn nàng ta đến trước giường phu nhân.

Muội muội nhỏ đang ngủ say ở cuối giường, trong phòng yên ắng không tiếng động.

Tiết tẩu nghe ta kể qua về tình cảnh của phu nhân, vốn là người mềm lòng, vừa gặp mặt đã rưng rưng nước mắt.

Ta kéo một chiếc ghế đến cho nàng ta, bảo nàng ta ngồi lại bầu bạn cùng phu nhân, còn mình thì đi sắc thuốc.

Những ngày này, tất cả mọi người đều tụ tập lại may áo cưới cho Yên Hồng.

Đến cả Tiểu Thúy cũng không được tha, phải ở bên cạnh bưng trà rót nước, gỡ sợi chỉ.

Còn lại mọi việc nặng nhọc trong ngoài đều chất hết lên vai ta.

Chu quản gia để trì hoãn việc kết âm thân, tự ý rời nhà đi xa, ra trang viên bán đất.

Ông không có ở nhà, đến cả phòng bếp cũng sinh lòng chểnh mảng, ba bữa chỉ đem lên qua loa, thường là đồ nguội lạnh.

Ta dứt khoát dọn một bếp nhỏ bằng đất sét, tự mình nấu canh sắc thuốc.

Tiết tẩu nhìn ta, cười nói:

“Phu nhân, đường chia lúc bà xuất giá bên nhà mẹ đẻ tặng, thật ngon lắm. Muội muội ta đến ngủ cũng còn nắm trong tay, chảy ra dính hết cả tay.”

Trong lòng ta khẽ động, chưa từng nghe Tiết tẩu nhắc đến muội muội mình bao giờ.

Trước mắt ta bỗng hiện lên hình ảnh chiếc rương gỗ, trên rương yên tĩnh nằm một ổ khóa đồng nhỏ.

Khi ta còn đang ngạc nhiên, Tiết tẩu đã tiếp lời:

“Muội muội ta, dung mạo rất xinh đẹp, nhưng số phận lại khổ cực vô cùng.”

“Cha lừa ta rằng, có một gia đình giàu có trong thành muốn nhận nuôi nó.”

“Là ta dỗ muội muội ta vào thành, là ta đưa nó đến căn nhà đó, hứa với nó rằng bán xong sản vật trên núi, sẽ mua đường rồi tiện đường đón nó về.”

“Lúc chia tay, nó vẫy tay nói: ‘Tỷ tỷ, đừng nuốt lời đấy nhé.'”

“Haiz, từ nhỏ nó đã thân thiết với ta. Mẫu thân mất sớm. Có lúc ta nhân lúc nó ngủ, ra bờ sông giặt đồ.

Đợi đến khi ta quay về, nó liền nói: ‘Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ đi đâu chơi, sao không dẫn ta theo? Ta mặc kệ, tỷ vừa đi đâu chơi, tỷ dẫn ta đi lại lần nữa.'”

Tiết tẩu bắt chước giọng điệu trẻ con nũng nịu của cô bé, khóe môi lại mang theo một nụ cười cay đắng.

“Ta bán xong hàng hóa trên núi, đeo gùi trên lưng, cầm một ít đường quế hoa, định quay lại nhìn nó một lần nữa. Lúc đó, cha mới nói với ta, nơi đó đã vào thì không ra được, đó là thanh lâu.”

“Đêm ấy, ta trốn khỏi nhà, việc gì cũng làm, liều mạng tích góp từng đồng. Nhưng giá chuộc thân của muội muội ta lại luôn cao hơn số tiền ta kiếm được.

Đến nay, đã tăng lên năm trăm lượng, nó là cô nương nổi danh nhất ở nơi đó…

Phu nhân, người nói xem, ta phải sống bao nhiêu kiếp mới kiếm đủ năm trăm lượng bạc này?”

Tiết tẩu vừa nói vừa lau nước mắt, đột nhiên bừng tỉnh, tự trách mình, vỗ vào người đầy ân hận:

“Đáng ch3t’, ta lẽ ra phải nói điều gì khiến phu nhân nhẹ lòng.”

Phu nhân dịu dàng lắc đầu, nói:

“Không sao cả. Ngươi nguyện ý kể cho ta nghe, là coi trọng ta rồi.”

Bà ngẫm nghĩ, rồi hỏi:

“Muội muội ngươi ở thanh lâu nào? Gọi là gì?”

Tiết tẩu đáp lại.

Phu nhân liền tựa vào gối, lấy một chiếc khay trà làm bàn, viết một bức thư.

Sau đó, bà lấy từ trong hộp nhỏ cạnh gối một miếng ngọc bội.

Bà nói:

“Thứ này chẳng đáng giá gì, nếu không cũng chẳng đến lượt ta giữ lại. Nhưng cũng có thể dùng để đưa thư vào.

Ngươi cứ nhờ người gác cổng, nói là của một công tử gửi tặng cô nương, như vậy là được. Nếu họ không chịu, ngươi thêm vào ít tiền nữa. Thanh lâu vốn là như thế.”

Tiết tẩu cảm tạ không ngớt, nhận lấy lá thư.

Phu nhân nói:

“Ta cũng chẳng viết gì nhiều, chỉ thay ngươi hỏi thăm nàng một cách khéo léo.
Nếu nàng có thể hồi âm, Tiết tẩu, tảng đá lớn trong lòng ngươi cũng có thể được đặt xuống. Ta nghĩ, nàng sẽ không trách ngươi thất hứa, dù có từng trách, nay cũng đã hiểu rồi.”

9

Tiễn Tiết tẩu rời đi, ta ngồi nghiêng bên giường phu nhân, đút thuốc cho bà uống.

Phu nhân mỉm cười với ta, nói: “Chính mình còn khó giữ, lại còn lo chuyện người khác.”

Ta vừa đưa thìa thuốc đến bên môi bà, vừa đáp:

“Ta không sợ, xe đến núi tất có đường.”

Phu nhân uống hết một hơi, thuận lợi vô cùng, không ho cũng không nôn.

Uống xong, bà lấy khăn tay lau nhẹ khóe môi, khẽ nói:

“Lá thư sáng nay, ta đã xem qua.”

“Nhiều năm qua, số tiền ấy vẫn sinh lãi, đến nay cũng khá lớn. Ta thật may mắn khi ngày trước đã nhẫn tâm bán đi hòm rương, ngay cả di vật của mẫu thân ta cũng bán, đổi lấy bạc rồi gửi vào ngân trang.”

Ta gật đầu.

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page