Đột nhiên, có người hớt hải chạy đến, reo lên:
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Vương bà mai ở trên phố bảo muốn gặp ngươi, giờ đang ngồi uống trà dưới bếp!”
Nghe vậy, Yên Hồng lập tức quay người, khoác tay nha hoàn kia, nhanh chóng rời đi.
Ta càng thêm nghi ngờ.
Chu quản gia gật đầu với ta, nói:
“Ngươi là đứa trẻ thông minh, đừng chấp nhặt với nàng ta. Lão gia đang thiếu hụt công quỹ, cấp trên sắp điều tra xuống, ông ấy đang tìm cách bù đắp.”
“Ông ấy nói nếu bán người, thì phải bán kẻ xuất sắc nhất. Một người có thể thay cho nhiều người. Nếu bán nhiều, người ta sẽ nhận ra điều bất thường…”
Ta nghe đến đây, sợ đến mức cứng họng.
Vốn tưởng lão gia thương yêu Yên Hồng, mới dung túng nàng ta vô lễ với phu nhân.
Hóa ra, nàng ta cũng chỉ là một con mèo, con chó trong mắt ông ta mà thôi.
Tối đến, mọi người tụ tập quanh Yên Hồng, rôm rả chúc mừng nàng ta.
Họ khen ngợi nàng ta là người có tướng sinh con trai, sau này nhất định sẽ sinh quý tử.
Quyết không giống như phu nhân ốm yếu, nhiều năm không có con.
Có người cười nói:
“Di nương, sau này đừng quên chúng ta nhé.”
Một người tên là Châu Lan đùa, vỗ nhẹ vào nàng ta:
“Đừng nói bậy, đã mời mai mối đến xem xét, chắc chắn là dùng kiệu tám người khiêng, rước tỷ từ đại môn vào phủ.”
Người kia liền vội vàng tự vỗ miệng mình:
“Là ta nông cạn, tỷ tỷ đừng chấp nhặt với ta.”
Mọi người ồ lên cười rộ.
Châu Lan, mặt mày rạng rỡ, tiếp lời:
“Tỷ nên sớm chuẩn bị giá y đi, bên ngoài thợ may vụng về lắm.”
Có người nói:
“Hộp của phu nhân có một tấm lụa đỏ thẫm, may vào áo cưới chắc chắn sẽ rất đẹp!”
“Phải không, ta quên mất rồi!”
Yên Hồng mỉm cười, giữ thái độ ung dung.
Người kia liền xung phong:
“Để ta đi lấy!”
Tiểu Thúy vội ngăn lại:
“Phu nhân vẫn còn ở trong phòng.”
Người nọ cười nhạt:
“Thì đã sao, chẳng lẽ bà ta còn bò từ trên giường xuống để giành ư?”
Yên Hồng nghiêm mặt, nói:
“Không cần đi. Nếu không phải dành riêng cho ta, ta cũng chẳng cần.”
Đêm đó, mọi người nằm trên giường lăn qua lộn lại, không sao ngủ được.
Chỉ có Yên Hồng vẫn yên lặng, điềm tĩnh như thường, không động đậy chút nào.
Sáng hôm sau, nàng ta vẫn chải chuốt như thường lệ, chỉ khác là cài thêm một cây trâm ngọc nhỏ.
Khi nàng ta vừa đi xa, Châu Lan thở dài:
“Ta thật thấy bất công thay cho phu nhân.”
Ta cùng Tiểu Thúy đều kinh ngạc nhìn nàng ta.
Tối qua nàng ta là người tâng bốc Yên Hồng nhiều nhất, giờ lại nói ra những lời này.
Châu Lan tiếp lời, vẻ mặt không chút do dự:
“Cũng tại phu nhân cứ thích giận dỗi với lão gia, giờ mới để người khác được lợi trắng tay.”
Tiểu Thúy hỏi:
“Ta vào phủ muộn, trong lòng vẫn mơ hồ không rõ. Sao phu nhân lại oán hận lão gia đến vậy?”
Châu Lan bĩu môi:
“Còn chẳng phải vì vị tiểu thư đã mất kia sao.”
“Sinh không hợp giờ, bát tự lại khắc với lão gia. Nuôi đến ba tuổi, quả nhiên bị lão gia sơ ý làm rơi mà ch3t’.”
“Nàng ta vừa ch3t’, lão gia lập tức được thăng chức. Trước đó, ông ấy đã ở vị trí đó mấy năm liền không nhúc nhích. Phu nhân liền nói, lão gia cố ý làm như vậy…”
Nghe đến đây, lòng ta lạnh buốt.
Vậy ra, Chu lão gia thực sự coi muội muội của ta là thứ để giải trừ oán khí.
Chuyện này, Chu quản gia lại chưa từng nhắc đến với ta.
7
Buổi chiều, ta ở trong phòng phu nhân, hầu hạ bà uống xong thuốc.
Bà lặng lẽ suy nghĩ một lúc, sau đó bảo ta đi mời lão gia đến.
Ta không rành đường lối, Tiểu Thúy dẫn ta đi một đoạn, rồi quay lại.
Khi đến gần thư phòng, ta nghe thấy có tiếng nói chuyện.
Đó là giọng lão gia, đầy vẻ sốt ruột:
“Vừa hay lại tìm được một đứa nhỏ như vậy, nếu không, kết một mối hôn nhân, tiền sính lễ ít nhất cũng thu được ba ngàn lượng rồi.”
Chu quản gia đáp:
“Nhưng sính lễ về, của hồi môn cũng là một khoản chi không nhỏ.”
Lão gia hừ lạnh:
“Một đứa nha hoàn ăn xin, còn phải tính đến của hồi môn cho nó.”
Trong phòng im lặng một lúc lâu.
Bỗng lão gia bật cười, nói:
“Ta nghe loáng thoáng, bên đối diện nhà Vương Hoàng thân vừa có một tiểu công tử qua đời.”
Chu quản gia trả lời:
“Đúng vậy, vừa tròn mười tuổi. Nghe nói bị bóng ma trong hoa viên hù dọa mà ch3t’. Ôi, dòng họ ba đời đơn truyền, lão phu nhân nhà họ Vương khóc đến ngất mấy lần.”
Lão gia nói:
“Đứa trẻ nhỏ như thế, đáng thương thật. Nhưng cũng phải lo cho nó một mối hôn sự âm để an ủi.
Ngươi chuẩn bị chút lễ vật, chúng ta đến viếng. Nhân tiện, ngươi ra chỗ đám gia nhân gợi ý một chút. Chuyện này có lợi lộc, họ hiểu ý tự nhiên sẽ lan truyền tin tức.”
Chu quản gia lo lắng đáp:
“Không thể được đâu, lão gia. Dù sao đây cũng là một tiểu thư còn sống sờ sờ mà.”
Lão gia cười lạnh:
“Con gái của ta, muốn nó sống thì sống, muốn nó ch/ế/t thì ch/ế/t. Gả vào nhà họ Vương, đó là phúc phận mấy đời nó tích được. Ngươi đừng lắm lời nữa.”
Ông ta còn đặc biệt dặn dò:
“Đừng vội nhắc đến bát tự của nha đầu. Chờ lấy được bát tự của tiểu công tử nhà họ Vương rồi, hãy tìm người đối chiếu, định ra bát tự của nó.”
Ta nấp sau bụi cây, âm thầm quan sát.
Chỉ thấy Chu quản gia cúi đầu, lặng lẽ bước đi, dáng vẻ đầy nặng nề.
Trong lòng ta tràn ngập sợ hãi, nhưng cũng có một chút an ủi.
Ít nhất, Chu đại thúc không phải kẻ cố ý muốn hại chúng ta.
Nhưng nếu đến thời khắc nguy cấp, lão gia ép ông phải ra tay giết muội muội, liệu ông sẽ làm thế nào?
Năm xưa, khi ông ấy trọng bệnh, bị chủ quán trọ vứt bỏ ngoài đường, chính lão gia đã ra tay cứu giúp, lại còn giao cho chức quản gia quan trọng.
Ông luôn khắc ghi ân nghĩa của lão gia, đến nay nhắc lại vẫn không khỏi cảm thán.
Ta đang nghĩ vậy, thì thấy Yên Hồng từ trong thư phòng bước ra.
Tóc mai của nàng ta rối bời, gương mặt đỏ bừng, vừa đi vừa chỉnh lại vạt áo.
Ta lặng lẽ đợi nàng ta đi xa, mới kính cẩn bước đến trước thư phòng, xin phép lão gia đến thăm phu nhân.
Lão gia bước ra, vẻ mặt ngạc nhiên:
“Bà ấy muốn ta qua đó?”
Ta gật đầu.
Trên gương mặt ông ta lập tức hiện lên nét vui mừng, ông ta chỉnh lại tay áo, cất bước đi ngay.
Ta vội vàng đi theo sau.
Ông ta dừng chân, chờ ta một chút, mỉm cười nói:
“Ngươi là Thụy Hương đúng không? Phu nhân xem ra rất thích ngươi.”
Ta khựng lại, ngỡ ngàng không biết đáp sao.
May thay, chưa đợi ta nói gì, ông ta đã bước nhanh vào chính phòng.
Vào phòng, ông ta liền hỏi phu nhân đã ngủ thế nào, thuốc thang đã uống chưa.
Phu nhân chỉ trả lời qua loa vài câu.
Lão gia gật đầu qua loa, miệng nói: “Rất tốt, rất tốt.”
Ngay sau đó, ông ta bắt đầu than thở, nói rằng mình đang thiếu một khoản tiền cứu mạng, rồi làm như diễn tuồng, cúi mình thật sâu:
“Phu nhân, xin cứu ta!”
Phu nhân bình tĩnh đáp:
“Ta làm gì còn tiền? Nhà cửa, ruộng đất, ngay cả hộp hồi môn của ta, chẳng phải đều đã bị ngươi lấy đi rồi sao?”
Sắc mặt lão gia chợt thay đổi, giận dữ nói:
“Cha nương ngươi mất khi ta đang làm quan bên ngoài, nghe nói người trong họ chỉ lấy nhà và ruộng đất, còn hộp hồi môn, nhà họ Tống chắc chắn đã giao lại cho ngươi, không thể sai. Ngươi cứ giữ khư khư mấy thứ đó, muốn để phu quân ngươi bị bức ch3t’ sao?”
You cannot copy content of this page
Bình luận