Cuộc Sống Ở Chu Phủ

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Muội muội trợn trừng mắt, giận dữ đáp:

“Ngươi mới là tiện.”

 

Yên Hồng lại không thèm để ý, chỉ mỉm cười, rồi bước ra ngoài.

 

Ta nắm tay muội muội, cùng đến thăm phu nhân.

Bà nằm trên giường, môi tái nhợt, hơi thở yếu ớt như ngọn nến trước gió.

Muội muội kiễng chân bước tới, đưa bàn tay nhỏ bé lên thăm dò trán của phu nhân, rồi lại sờ lên trán mình.

 

Muội ấy nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó trèo lên mép giường, cúi xuống gần sát phu nhân.

 Ta hoảng hốt kéo muội ấy lại:

“Đừng đè lên người phu nhân.”

 

Muội ấy bĩu môi nói:

“Tỷ tỷ, mỗi khi ta bệnh, tỷ cũng dùng trán chạm trán ta mà.”

 

Phu nhân bỗng nhiên mở mắt, nhìn chúng ta.

Nước mắt ta lập tức trào ra, nghẹn ngào nói:

“Phu nhân, ta… ta thật có lỗi với người.”

 

Câu nói nghẹn ở cổ họng, không thốt thành lời chính là:

 

Người đã cho chúng ta một miếng ăn, nhưng ta chỉ biết trơ mắt nhìn người chịu đựng những khổ sở như vậy.

 

Phu nhân khép mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.

Hồi lâu, bà mở mắt ra, chỉ tay bảo ta tìm trong rương lấy ra một chiếc cầu nhỏ sặc sỡ.

 

Muội muội ngay lập tức bị thu hút bởi món đồ chơi xinh đẹp này, ánh mắt sáng rực.

 

Phu nhân dịu dàng nói: “Dao Dao, con ôm bóng ra sân chơi, nhưng đừng đi xa quá.”

Chờ muội muội đi khỏi, bà khẽ giọng nói với ta:

“Thụy Hương, ngươi cũng thấy ta sống như thế này thật chẳng có ý nghĩa gì, đúng không?”

“Hắn thậm chí không cho ta ch3t’.”

“Nha đầu tốt của ta, nếu ngươi thực sự cảm kích ân tình của ta, hãy giúp ta lấy chút thuốc chuột về đây.”

“Vàng thì quá cứng, ta nuốt không trôi.”

 

Nhìn ánh mắt cam chịu của bà, lòng ta chợt thắt lại, ta nắm chặt tay bà, khẽ nói:

“Phu nhân, không được đâu. Chết như vậy, cũng rất đau đớn.”

“Nương ta năm xưa uống thuốc độc, lăn lộn trên giường cả đêm, đến lúc ch3t’ cũng không khép mắt được.”

“Thân thể bà còn chưa lạnh, người cha nghiện cờ bạc của ta đã lột hết y phục của bà để bán lấy tiền.”

 

Nói đến đây, ta nhận ra mình đã lỡ lời.

Nhà nghèo như ta, làm sao so sánh được với cảnh ngộ của phu nhân.

 

Nhưng bà chỉ dịu dàng vỗ lên mu bàn tay ta, cười mỉm:

“Nương ngươi có được một đứa con gái tốt như ngươi, ch/ế/t cũng an lòng rồi.”

 

Phu nhân dường như đã mệt, bà nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.

Ta lặng lẽ bước ra cửa, nhìn thấy Yên Hồng đang cầm một hộp điểm tâm, ngồi xổm trước mặt muội muội.

Nàng ta chỉ tay vào hộp, nói:

“Đây là bánh gà, đây là bánh như ý, còn đây là trà khô.”

 

Muội muội ôm quả bóng, ánh mắt khát khao nhìn chằm chằm vào hộp bánh.

 

Yên Hồng liếc ta một cái, đậy nắp hộp bánh lại, đứng dậy nói:

“Vân Dao tiểu thư, nếu ngươi thân với ta, cả hộp bánh này sẽ là của ngươi. Còn nếu ngươi thân với Thụy Hương, vậy thì xin lỗi, ngay cả vụn bánh cũng không có phần ngươi.”

 

Muội muội khó xử nhìn ta.

Yên Hồng giả vờ quay bước đi.

Muội muội lại nhìn ta thêm một lần, rồi quay đầu, không nói một lời, chạy theo nàng ta ra khỏi sân.

 

Tiểu Thúy vẫy tay ra hiệu cho ta, làm động tác “Ngươi yên tâm,” rồi cũng đi theo.

 

Chu quản gia đúng lúc đến thăm phu nhân, trông thấy toàn bộ sự việc.

Khuôn mặt ông thoáng cứng lại.

 Ta cố an ủi ông:

“Hộp bánh ấy nhìn ngon thật, muội muội cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà.”

 

Ông hừ lạnh một tiếng, nói:

“Ba tuổi nhìn đã biết người lớn ra sao. Thụy Hương, ta thấy tiếc thay cho ngươi.”

 

Ta đổi chủ đề, hỏi ông liệu có thể mời đại phu giỏi hơn đến chữa bệnh cho phu nhân hay không.

Ông lắc đầu, thở dài:

“Thụy Hương, ngươi không hiểu, dù là đại phu giỏi đến đâu cũng không trị được bệnh của phu nhân.”

“Đó là bệnh của tâm, bà ấy tự mình không muốn tha thứ cho chính mình.”

 

Chu quản gia tiếp lời:

“Nghe nói, ngày phu nhân thành thân với lão gia, lúc bái đường, chân bà ấy vấp phải bậc thềm, suýt ngã.

Nhưng bà ấy không hề hoảng loạn, ngược lại còn bật cười thành tiếng.”

 

“Người ta nói con gái nhà thương nhân thật không có quy củ. Ta thì nghĩ, quả nhiên là con gái một, lúc ở nhà chắc chắn được cha mẹ cưng chiều vô cùng.”

 

“Giờ đây, nếu hai ông bà nơi chín suối biết được chuyện này, hẳn sẽ hối hận, ngày xưa cớ gì lại giúp đỡ một thư sinh trú mưa dưới mái hiên.”

 

Hóa ra là như vậy.

Ta khẽ hỏi:

“Lão gia lễ Phật, thực sự thành tâm sao?”

 

Ông gật đầu: “Đúng vậy. Trong chuyện này cũng có một nguyên do.”

“Lão gia thuở nhỏ từng mắc một cơn bạo bệnh, thân thể gầy yếu, chẳng thể gánh vác hay làm được việc nặng.”

“Cha ông ta vốn là người nông phu, không muốn nuôi một đứa con vô dụng, đã nghĩ đủ cách để giết ông. Nhưng lần nào cũng tình cờ bị người khác phát hiện, nên không thành.”

“Là một vị hòa thượng qua đường xem mệnh cho ông, nói rằng sau này ông có số làm quan. Đúng lúc ấy gặp năm được mùa, gia cảnh dư dả, mới đưa ông đi học sách thánh hiền.”

“Quả nhiên, đường quan rộng mở, tuổi trẻ đã thi đỗ tú tài, cưới phu nhân lại nhận được một món hồi môn lớn, cùng trăm mẫu ruộng tốt.”

“Cho đến giờ, phú quý tràn đầy, xuôi chèo mát mái, tất cả đều nhờ một lời của vị hòa thượng nọ.”

 

6

 

Chu quản gia thở dài một tiếng thật sâu.

Muội muội kẹp quả bóng dưới nách, ôm hộp bánh trong lòng, “bịch bịch” chạy tới, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Muội ấy ngẩng đầu, cười tươi khiến đôi mắt cong cong:

“Tỷ tỷ, mau lại đây ăn.”

“Lão bá, người cũng ăn đi. Nhìn thôi cũng thấy ngon rồi!”

 

Chu quản gia sững người, chưa kịp đáp lại, thì Yên Hồng tức tối chạy đến.

Muội muội ôm chặt hộp bánh, làm mặt quỷ trêu nàng ta.

 

Yên Hồng đứng lại, cười lạnh:

“Đồ nhãi con, ngươi thật sự nghĩ mình là tiểu thư à? Chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi.”

“Ngươi giỏi thì đi gọi lão gia là cha thử xem, xem ông ấy có nhận ngươi không.”

 

Tiểu Thúy vội chỉ tay về phía chính phòng, ra hiệu bảo nàng ta đừng nói nữa.

Nhưng Yên Hồng lại ưỡn ngực, cười nhạt:

“Các ngươi đừng có đem chuyện này ra ngoài kể. Thực ra, con bé chỉ là thứ để che mắt.

Lão gia nhà chúng ta, thứ khác có thể không tin, nhưng những chuyện này lại rất tin.

 

Ông sợ người đó khi mất đi sẽ mang lòng oán hận, rồi quay lại quấy phá, nên mới tìm một thứ như con bé để lừa dối mà thôi.”

 

Chu quản gia ho khẽ một tiếng.

Ta cứ ngỡ ông sẽ giống lần trước, nghiêm khắc quát mắng Yên Hồng.

Nhưng không, ông chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn nàng ta, ánh mắt như mang chút xót xa.

 

Yên Hồng bị ánh nhìn ấy làm cho bối rối, khó chịu.

Nàng ta ngượng ngùng nói:

“Ngài đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó.”

“Ta là nha hoàn ký khế ước bán đứt vào đây, thân phận thấp kém, điều ấy ta tự biết.”

“Nhưng chủ nhân thương ta, mọi tâm tư đều nói với ta, đó là vì ta hầu hạ ông ấy hết lòng, nên ta cũng có phần lợi ích của mình.”

 

Chúng ta chỉ lặng lẽ lắng nghe, không nói gì thêm.

 

Yên Hồng bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng nói trở nên khàn khàn:

“Cả nhà họ Chu đều là của lão gia, ta chỉ làm tròn bổn phận của mình, dựa vào đâu mà khinh thường ta?”

 

Chu quản gia lắc đầu, chậm rãi đáp:

“Yên Hồng, ta không khinh thường ngươi. Chính ta là người đã đích thân chọn ngươi về hầu hạ phu nhân.

 

Không nói đến dung mạo, chỉ luận về sự lanh lợi, khéo léo và biết săn sóc lòng người, ngươi quả thật không ai sánh bằng…”

 

Yên Hồng thoáng lộ vẻ nghi hoặc.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page