Ép Anh Yêu Em

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Giọng tôi nghẹn ngào, lao vào vòng tay của Tần Khởi Trần. 

 

“Tại sao… Trần Hạ, cậu nói đi, tại sao anh ấy không thích tớ…” 

 

Tôi òa khóc nức nở. 

 

Tần Khởi Trần im lặng một lúc lâu, rồi khàn giọng xoa đầu tôi. 

 

“Nguyên Tranh, em… thích ai?” 

 

Tôi không trả lời, chỉ bấu chặt vào vạt áo của Tần Khởi Trần. 

 

Khóc mệt, tôi nhắm mắt nằm im trong vòng tay anh. 

 

Sau khi hỏi tôi, anh không nói thêm lời nào nữa. 

 

Tôi muốn ngẩng đầu lên để nhìn xem biểu cảm, phản ứng của anh. 

 

Tần Khởi Trần khẽ động, kéo tay tôi đặt lên vai anh rồi nhẹ nhàng cõng tôi lên. 

 

Bên ngoài, đêm lạnh lẽo. 

 

Tôi mở mắt, lén nhìn anh. 

 

Ánh đèn đường vàng nhạt chiếu lên gương mặt nghiêng của anh, khắc họa sống mũi cao và đôi môi hơi mím lại. 

 

Nếu lúc này Tần Khởi Trần quay đầu nhìn tôi, anh sẽ thấy đôi mắt tôi không hề có men say, hoàn toàn tỉnh táo. 

 

7

 

“Há miệng ra, a.” 

 

“A.” 

 

Tôi ngoan ngoãn ngồi trên giường. 

 

Tần Khởi Trần múc một thìa canh giải rượu đưa vào miệng tôi. 

 

Khi canh vương trên khóe miệng, anh thở dài rồi lấy khăn giấy lau miệng tôi. 

 

“Chỉ khi say mới ngoan như vậy.” 

 

Tần Khởi Trần thì thầm. 

 

Anh xoa đầu tôi, rồi nhẹ nhàng nhéo má tôi. 

 

Tôi giận dỗi nói. 

 

“Anh làm gì vậy, Tề Lễ!” 

 

Anh đột ngột khựng lại. 

 

“Em nói gì?” 

 

Tôi hừ một tiếng, sát lại gần mặt Tần Khởi Trần, há miệng cắn mạnh vào má anh. 

 

Anh không nhúc nhích, mắt lạnh lùng nhìn tôi. 

 

Tôi cố tình mở miệng ra. 

 

“Trừng phạt!” 

 

Rồi lại bĩu môi đầy ấm ức. 

 

“Sao anh lại có vẻ mặt đáng sợ như vậy.” 

 

Đôi mày Tần Khởi Trần toát lên vẻ tức giận. 

 

“Cạch.” 

 

Anh đặt mạnh bát canh lên bàn đầu giường rồi sập cửa bước ra ngoài. 

 

Hừ, ghen rồi sao. 

 

Vậy là tốt nhất. 

 

Xem ra kế hoạch lớn của tôi sắp thành công rồi. 

 

Tôi nghiêng đầu, cầm bát canh giải rượu lên uống một hơi, rồi liếm môi. 

 

Mấy ngày tiếp theo, tôi vẫn không thường gặp Tần Khởi Trần. 

 

Nhưng anh vẫn ở nhà. 

 

Chỉ là tôi ra ngoài với Trần Hạ nhiều hơn. 

 

Tối hôm đó, gần nửa đêm tôi mới về. 

 

Tần Khởi Trần ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, mặt đen thui hỏi tôi. 

 

“Em đi chơi với ai về?” 

 

Tôi thản nhiên đá đôi giày cao gót lên kệ giày. 

 

“Từ khi nào anh bắt đầu quản chuyện của em vậy?” 

 

Tần Khởi Trần nghẹn lời. 

 

“Em về muộn quá làm phiền anh.” 

 

“Ồ, vài ngày nữa cha mẹ em về rồi, nếu anh chịu không nổi thì em dọn ra ngoài.” 

 

Tôi không nhìn anh, lê dép lẹp xẹp, nói câu đó rồi đóng sầm cửa lại. 

 

Điện thoại sáng lên. 

 

Tin nhắn từ Tần Khởi Trần: 

 

[Em thích ở thì cứ ở, ai đuổi em chứ!]

 

Tôi mỉm cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ. 

 

Chẳng qua là muốn tôi ở lại và sợ tôi ra ngoài tìm người khác thôi. 

 

Buồn cười thật, tôi gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Tần Khởi Trần nghiến răng nghiến lợi. 

 

[Tạ ơn Tần đại hiệp đã thu nhận, đây là chút quà tạ lễ.]

 

[Chúc phát tài] 

 

[0.88 đồng, coi anh là kẻ ăn xin à?]

 

[Anh là ăn xin sao?]

 

[Cút!]

 

8

 

Tôi ở nhà lười biếng suốt ba ngày. 

 

Hôm đó, Tần Khởi Trần gõ cửa. 

 

“Trưa nay có cơm trên bàn, ăn lúc còn nóng nhé.” 

 

Tôi nằm ì thêm mười phút, mắt lờ đờ mở cửa ra. 

 

Trước cửa phòng là một đống túi mua sắm, gói quà và một chú thỏ bông khổng lồ. 

 

Tôi bước qua “núi” quà gập ghềnh ấy. 

 

Trên bàn ăn là ly sữa đậu nành tươi xay và kem khoai môn. 

 

Cùng với một tờ giấy nhỏ. 

 

“Chiều nay anh có việc ra ngoài, tối nhớ về sớm, anh đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho em.” 

 

Từ “thịnh soạn” được nhấn đậm. 

 

Tôi vừa hát vừa cắn một miếng kem khoai môn, bắt đầu mở quà. 

 

“Happy birthday to you~ happy birthday to you…” 

 

Túi xách phiên bản giới hạn mùa hè của nhà S, thỏi son khắc chữ phiên bản lễ Thất tịch của nhà Y, thỏ bông khổng lồ… 

 

Mắt tôi hoa lên vì những món quà, không tệ nhỉ, gu của Tần nào đó đã tiến bộ nhiều rồi. 

 

Tôi cầm túi quà cuối cùng, háo hức mở ra, bên trong là chiếc váy dài chất voan màu trắng sữa. 

 

Nụ cười trên môi tôi khựng lại. 

 

Ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. 

 

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc váy, như muốn nhìn thủng nó ra một cái lỗ. 

 

Tiếng chuông WeChat cắt ngang dòng oán giận trong lòng tôi. 

 

[Trần Hạ: Chúc mừng sinh nhật Tranh Bảo Bối! Mãi yêu] 

 

[Trần Hạ: Tối nay có buổi họp lớp cấp ba, cậu đến nhé? Hôm nay là sinh nhật cậu mà.]

 

[Tôi: Đi, lâu rồi không gặp các cậu.]

 

Tôi cẩn thận sắp xếp lại những món quà khác Tần Khởi Trần tặng, đặt gọn vào tủ, rồi nhét chú thỏ bông vào dưới chăn. 

 

Sáu giờ tối. 

 

Tần Khởi Trần vẫn chưa về. 

 

Tôi chỉnh trang xong xuôi rồi bắt xe đi đến Nightfall Romance. 

 

Trước khi ra khỏi cửa, tôi nhìn chiếc váy voan trắng lần cuối, trong phòng chỉ còn tiếng túi giấy và thùng rác va vào nhau. 

 

Buổi họp lớp này do lớp trưởng Giang Ngôn tổ chức. 

 

Nghe nói cậu ấy đã rất vất vả mới lấy được thẻ SVIP, đặt phòng giải trí ở tầng thượng này. 

 

Vừa bước vào, tiếng ồn ào vang lên không ngớt. 

 

“Nguyên Tranh đến rồi! Nào nào nào, lớp 12/5 chúng ta đông đủ rồi!” 

 

Có người hô lên. 

 

“Tần Khởi Trần đâu?” 

 

Có tiếng hỏi từ trong đám đông. 

 

“Ngốc à, cậu ấy không đến.” 

 

Ai đó trả lời. 

 

Tôi chào mọi người, Trần Hạ lập tức kéo tôi ngồi xuống, thì thầm bên tai tôi. 

 

“Cậu phải chuẩn bị tinh thần đấy.” 

 

“Cái gì?”

 

Trần Hạ thì thầm: 

 

“Khi mình vừa đến, hình như nghe Giang Ngôn nói muốn tỏ tình với cậu. Thấy mình đến, họ lại im bặt.” 

 

Tôi không thay đổi sắc mặt, uống nước cam: 

 

“Có lẽ cậu nghe nhầm rồi.” 

 

Trần Hạ lẩm bẩm: 

 

“Đều tại Tần Khởi Trần, chậm chạp quá, đến mức Giang Ngôn ra tay trước.” 

 

Tôi kìm nén nỗi chua xót trong lòng mà mỉm cười. 

 

Đã một năm không gặp bạn học cấp ba, mọi người vẫn hoạt bát như xưa. 

 

Mấy người nghịch ngợm ngày trước giờ vẫn đuổi nhau, mấy “vua hát” thì tranh nhau micro, còn có nhóm đang chơi các trò chơi, trái tim vốn không yên ổn của tôi hiếm khi nào lại yên bình đến thế. 

 

Tôi giả vờ không thấy ánh mắt của Giang Ngôn, cười nói với Trần Hạ. 

 

Khoảng một tiếng sau, đèn đột ngột tắt. 

 

Căn phòng trở nên im phăng phắc. 

 

Một tia sáng từ cửa chiếu vào, Giang Ngôn đẩy chiếc bánh sinh nhật ba tầng trang trí sóng biển, trên tay ôm một bó hoa hồng lớn, bước từ từ vào. 

 

Cậu ấy có vẻ ngoài thanh tú, đeo kính trông rất thư sinh. 

 

“Nguyên Tranh, hôm nay là sinh nhật cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.” 

 

Các bạn xung quanh đồng loạt cười và reo lên:

 

“Sinh nhật vui vẻ!” 

 

Tôi ngạc nhiên đứng dậy. 

 

“Cảm ơn cậu, Giang Ngôn, mình rất vui vì bất ngờ này.” 

 

Tai Giang Ngôn đỏ lên, cậu ấy mấp máy môi, nhưng mãi không nói được gì. 

 

Có người nháy mắt trêu chọc, thúc vào Giang Ngôn, thì thầm đùa cợt. 

 

“Nói đi, nói đi.” 

 

Giang Ngôn mím môi, lấy hết can đảm nhìn tôi. 

 

“Mình muốn hỏi, Nguyên Tranh, cậu có bạn trai chưa?” 

 

“Woah…” 

 

Tiếng xôn xao quanh tôi vang lên. 

 

Tôi lắc đầu, lịch sự. 

 

Mặt Giang Ngôn sáng lên. 

 

“Mình… mình thích cậu lâu rồi, cậu có thể cho mình một cơ hội, làm bạn trai của cậu được không?” 

 

“Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!” 

 

Tiếng la hét, cổ vũ làm màng nhĩ tôi như muốn nổ tung. 

 

Tôi hơi lúng túng, nhẹ giọng nói với cậu ấy. 

 

“Hiện tại mình chưa có ý định yêu đương, xin lỗi cậu, Giang Ngôn, hôm nay cậu đã vất vả rồi.” 

 

Giang Ngôn thoáng thất vọng. 

 

“Không sao, vậy… vậy mình có thể ôm cậu một chút được không?” 

 

Tôi định từ chối thì bất chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa. 

 

Những lời từ chối bị nuốt lại vào trong, tôi đổi giọng. 

 

“Được.” 

 

Giang Ngôn cầm bó hoa hồng, vòng tay qua sau lưng tôi, nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi.

 

Tiếng reo hò xung quanh càng lớn hơn. 

 

Bóng dáng ở cửa biến mất. 

 

Tôi và Giang Ngôn cùng cắt bánh chia cho mọi người. 

 

Điện thoại rung lên, hiển thị một tin nhắn. 

 

[Ra đây.]

 

Tôi rũ mắt xuống, nói với Giang Ngôn rằng mình đi vệ sinh. 

 

Ra ngoài, tôi thấy một bóng lưng đơn độc đứng đó. 

 

“Tần Khởi Trần!” 

 

Anh quay đầu lại, biểu cảm lạnh lùng khác thường. 

 

Tôi ngượng ngùng cười. 

 

“Sao anh không vào?” 

 

Ánh mắt tôi hạ xuống, chỉ khi đó mới nhận ra trong tay anh là một bó hoa tulip hồng nhạt chuyển màu, loài hoa tôi thích nhất. 

 

Tần Khởi Trần ném bó hoa vào thùng rác ngay trước mặt tôi, không có chút do dự nào. 

 

Khóe miệng anh lạnh lẽo, từng từ phát ra đều sắc bén. 

 

“Tại sao anh phải vào?” 

 

Nhìn anh ném hoa đi mà không hề thương tiếc, một cơn giận không tên bốc lên trong lòng tôi. 

 

“Anh muốn vào hay không thì tùy!” 

 

Tôi nói xong câu đó thì quay người định đi. 

 

Tần Khởi Trần bất ngờ kéo mạnh tôi lại, đẩy tôi vào tường, khiến tôi đau kêu lên một tiếng. 

 

“Anh làm gì vậy!” 

 

Anh giữ chặt cằm tôi, cúi xuống áp sát, hung hăng hôn tôi. 

 

Tôi cố gắng chống cự, nhưng bàn tay to lớn giữ chặt gáy khiến tôi không thể động đậy. 

 

Nụ hôn đầy cuồng nhiệt và mất kiểm soát, hơi thở của cả hai dồn dập. 

 

Tôi đưa tay đẩy anh ra, nhưng Tần Khởi Trần nắm chặt tay tôi, ép lên tường. 

 

Một lúc lâu sau, anh mới dừng lại. 

 

Anh thả tôi ra và thở gấp, đôi mắt ánh lên vẻ trả thù. 

 

“Nếu bạn trai của em thấy chúng ta hôn nhau ở đây, thì cậu ta sẽ nghĩ gì nhỉ?” 

 

“Sao vậy, mới vào đại học đã không đợi được muốn yêu đương rồi à?” 

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page