Danh sách chương

Ngày xưa, An Nhiên từng cứu một đạo sĩ, tên là Quý Nhất.

Nhưng không cứu được.

Trước khi chết, anh ta nắm lấy tay cô gái và nói: “Nhân – quả, hai chữ thật huyền diệu.”

An Nhiên vốn không tin, nhưng bây giờ thì tin rồi.

Bởi vì chị ta không thể quay lại được.

Sau khi đưa đứa trẻ ấy vào thân xác của ‘An Mộc’, chị ta phát hiện chuyến hành trình qua khe hở thời không rối loạn này không còn lối thoát.

Lý lẽ này thật ra rất đơn giản. 

Trong cuộc đời con người, có rất nhiều lựa chọn khác nhau, và mỗi một lựa chọn nhỏ bé đều sẽ tạo ra một thế giới hoàn toàn mới. 

Chị ta không rõ sự thay đổi này sẽ mang đến điều gì, chỉ biết rằng mình và “An Nhiên” trước đó đều sẽ tan biến.

Nhưng bây giờ, dường như chị ta tan biến chậm hơn một chút.

Vì vậy, để nghiên cứu xem sự thay đổi này sẽ dẫn đến đâu, An Nhiên đã luôn theo sát đứa trẻ đó.

Nhìn nó lớn lên từng chút một, từ một cục thịt nhỏ nhắn đến khi biết bập bẹ tập nói, và thấy nó nũng nịu với những kẻ lạnh lùng ấy. 

Giống như trước đây, cô bé được đặt tên là An Mộc.

Đây là cái tên bị nguyền rủa, đầy rẫy những điều bất hạnh đã được định sẵn. 

Nhưng An Nhiên không thể lo lắng nhiều như vậy. 

Chị ta thực sự không quan tâm An Mộc có chết hay không, nền giáo dục nhận được không cho phép trong tim có lòng tốt vô cớ như vậy.

Chị ta, chỉ muốn biết liệu ‘bản thân’ có thể thoát khỏi quy tắc không.

Nhưng, phải đợi đến khi bọn họ lớn lên một lần nữa.

Một người bị ràng buộc quá lâu, đột nhiên đạt được tự do mà mình hằng mong ước, sẽ dễ rơi vào trạng thái hoang mang.

Giờ đây, An Nhiên cũng có cảm giác như vậy. 

Điều duy nhất muốn làm là quan sát như một người quan sát thực thụ, dõi theo từng hành động của cô bé.

Két——

Cánh cửa mở ra.

Cái đầu lông xù ló ra từ khung cửa, hai tay ôm chặt con thú nhồi bông mềm mại trong lòng.

Trên khuôn mặt ngây thơ là đôi mắt to tròn long lanh, trông như một bé gái chừng ba, bốn tuổi.

Cô bé bước đi rất vững, chỉ là có chút loạng choạng đặc trưng của tuổi này, từ từ đi về phía cầu thang. 

Có lẽ định ngẫu nhiên chọn một người anh để thực hiện nhiệm vụ dỗ ngủ.

Quả nhiên, cô bé gõ cửa phòng của An Lạc Sênh.

Trong ký ức của An Nhiên, An Lạc Sênh luôn cách biệt với mọi người. 

Chưa bao giờ nhìn ai với ánh mắt thiện cảm, kể cả chị ta, kể cả ‘An Mộc’ luôn gây sự với chị ta.

Thế mà bây giờ, anh ta vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, nhưng lại ôm lấy An Mộc kể chuyện.

Giọng rất nhẹ, mang theo sự khàn khàn do lâu năm không nói chuyện, một tay đỡ lấy cổ An Mộc, tay kia cẩn thận vỗ về lưng cô bé.

Tư thế này dường như rất thoải mái, cái “dường như” ấy có nghĩa là An Nhiên chưa bao giờ trải nghiệm điều đó.

Chị ta chỉ nhìn, nhìn mãi, rồi có chút muốn chìm vào giấc ngủ cùng với động tác của chàng trai.

Nhưng giờ bản thân là một hồn ma. 

Hồn ma không ngủ, nên những suy nghĩ cứ tự nhiên bay xa. 

Chị ta nhớ lại trong ký ức của mình về ‘An Mộc’, xác nhận rằng An Mộc đã thay đổi, không còn là dáng vẻ nhỏ nhen, cay nghiệt như trước đây.

Có lẽ, cơ thể có thể thay đổi, nhưng linh hồn thì không. 

Cũng đúng thôi, cô bé ấy lương thiện và lạc quan như vậy, có thể thực sự sẽ cứu được những người không đáng phải chết cũng không chừng.

Những cô gái bị bắt nạt đến mức nhảy lầu, những nhà báo bị hủy hoại mọi công sức sau mười mấy năm mưu tính, và cả nữ diễn viên bị tấn công mạng đến mức tự sát.

Những người đó, có lẽ còn nhiều người nữa, đều là những người không đáng ra phải chết trên con đường mà chị ta đi qua.

Rõ ràng họ vẫn còn sống, nhưng lại chỉ có thể trở thành bậc thang cho chị ta tiến bước.

Giọng kể chuyện dừng lại.

An Lạc Sênh có chút buồn ngủ.

Nhưng vào lúc này, cô bé trong lòng đột nhiên cử động, đưa tay che mắt mình, đôi tay mũm mĩm để hở một khe nhỏ, từ đó lén nhìn khuôn mặt chưa trưởng thành của anh ta.

Cảnh tượng này thật ra có thể coi là ấm áp. 

Nhưng cô ‘em gái’ mà An Nhiên đưa về quá hiếu động, luôn làm những điều không ai ngờ tới.

Chẳng hạn như… 

Nhất quyết đòi kéo An Cẩn Thần đi nhảy. 

Nhất quyết đòi chơi đồ hàng với An Lạc Sênh. 

Nhất quyết muốn làm cô giáo của An Dật Tiêu. 

Nhất quyết đóng vai hoàng tử và kỵ sĩ rồng ác cùng với An Thiếu Vũ. 

Và nhất quyết hát theo An Trạch Ức.

Những điều đó không phải là việc gì nghiêm trọng, hoàn toàn không làm An Nhiên động lòng chút nào.

 

Hết Chương 419: Ngoại truyện – Lựa chọn của An Nhiên 3.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page