Danh sách chương

Vợ của An Chính Đình là Trần Giai, sau khi xác nhận cũng không liên quan gì đến những chuyện này, chỉ vì quá tức giận mà nhập viện.

An Mộc xem qua mấy tin tức đó, rút ra kết luận rằng mẹ không có vấn đề gì lớn, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tô Vô Tức không rảnh rỗi lắm, thường ngày thời gian ở nhà họ Tô rất ít.

Chỉ có hôm nay, dường như anh không có việc gì, cứ quanh quẩn bên cạnh cô như một tên lang thang cao quý.

Trong suốt thời gian An Mộc xem tin tức, anh vẫn lặng lẽ đứng đó.

Như thể đang đợi cô, hoặc có thể đang đợi người khác.

Khi mặt trời lên đến đỉnh, tức là vào giữa trưa.

Ông Tô, người luôn tận tụy ở bên, nhận được một cuộc điện thoại, rồi trao đổi ánh mắt với Tô Vô Tức, nhận được ánh nhìn xác nhận. 

Ông ta mới từ từ bước lên trước, cắt ngang cảnh An Mộc đang ăn vặt và xem chương trình giải trí nước ngoài. 

“Tiểu thư, tôi nghĩ cô có quyền biết.” 

An Mộc mơ hồ ngẩng đầu nhìn: “Hả, biết cái gì?”

Ông Tô mỉm cười: “Bên ngoài có một nhóm người kỳ lạ đang chờ cô.”

“Ai cơ?”

“Tự xưng là anh trai và chị gái của cô.”

An Mộc: “?”

“Thật hay giả o.0?”

Tô Vô Tức: “Thật [^]-[^]”

Ban đầu, An Mộc nghĩ chỉ có hai người đến, nhưng, để thể hiện sự coi trọng cô, nhà họ An có sáu người cùng đến.

Điều này dẫn đến việc phòng khách nhà họ Tô tràn ngập không khí đầy mùi thuốc súng, phần lớn là sự im lặng căng thẳng đến nghẹt thở. 

Năm anh em nhà họ An ngồi cách nhau khá xa, nhưng đều ngồi trên một chiếc ghế sofa dài bằng da thật.

An Nhiên ngồi trên ghế đơn, lạnh lùng và xa cách.

Còn Tô Vô Tức thì đắc ý hơn, ngồi sát bên cạnh An Mộc.

Điều này lập tức khiến những người vốn đang nhìn chằm chằm anh chuyển ánh nhìn về phía An Mộc.

Ánh mắt dò xét của An Cẩn Thần, sự điềm tĩnh của An Lạc Sênh, ánh nhìn thăm dò của An Dật Tiêu, sự ấm áp của An Thiếu Vũ, sự thù địch của An Trạch Ức, và ánh mắt đầy chiến ý của An Nhiên. 

Tất cả đều không làm Tô Vô Tức nao núng, nhưng An Mộc thì không như vậy, cổng thành cháy thì cá trong ao cũng bị vạ lây.

Cô gái nhỏ yếu đến thế, lại phải chịu đựng sự tập trung của ánh nhìn từ bảy người! 

Chỉ có thể cắn môi dưới mà chịu đựng.

Đúng là không còn luật pháp nữa mà!

Cuối cùng, anh cả An Cẩn Thần, người có khả năng nắm quyền cả tình huống, đứng dậy, ngồi xuống trước mặt An Mộc, vừa vặn ngang tầm mắt cô.

“Mộc Mộc.”

Giọng nói có chút bất lực, nhưng phần nhiều là nghiêm túc không thể che giấu.

“Xin lỗi, là do bọn anh lơ là, không bảo vệ được em, để em gặp nguy hiểm.”

“Nhưng bọn anh hoàn toàn không biết gì về việc này.” 

“Những gì An Chính Đình làm đều không liên quan gì đến bọn anh, thực tế, ông ta đã mất tư cách làm cha bọn anh từ lâu trong quá trình giáo dục.”

“Trong mắt bọn anh, em quan trọng hơn ông ta, em là gia đình không thể thay thế. Vì vậy, xin lỗi.”

An Mộc thả lỏng một chút, mỉm cười: “Anh, em cũng không có ý trách các anh, anh đứng dậy đi.”

An Cẩn Thần ngước lên. 

Đôi mắt cô gái trong sáng, khiến anh ta không tự chủ mà theo lực kéo đứng dậy, ngồi xuống một bên.

An Dật Tiêu ngồi thẳng, thở dài đầy tâm sự: “Mộc Mộc, anh hiểu tâm trạng của em, chuyện hôm đó anh và mọi người đều đã xem qua.”

“Em thực sự rất dũng cảm, nhưng, tại sao em lại nhờ cậu ta giúp đỡ? Trong lòng em, em nghĩ bọn anh sẽ đứng cùng phía với An Chính Đình sao?”

Anh ta đẩy kính mắt, giọng lạnh lùng: “Em và cậu ta có quan hệ gì?” 

Trong lòng An Mộc vang lên hồi chuông cảnh báo lớn, sụt sịt tỏ vẻ đáng thương, nhưng trên trán bắt đầu đổ một lớp mồ hôi mỏng.

【Đến rồi, đến rồi! Tới nhanh như vậy!】

An Nhiên lười biếng ngước lên, rõ ràng cũng muốn biết câu trả lời.

Tô Vô Tức thu lại ánh mắt, giơ tay với ông Tô, mỉm cười.

Ông Tô hiểu ý, lập tức quay lại đưa cho anh một chiếc khăn giấy gấp gọn gàng. 

Giây tiếp theo, những giọt mồ hôi trên trán cô đã được nhẹ nhàng lau đi.

Chàng trai cười dịu dàng, nói rất nghiêm túc: “Sao lại ra mồ hôi thế này?”

Sáu người lập tức chuyển ánh nhìn sang An Mộc, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn so với khi nhìn Tô Vô Tức.

Nhưng An Mộc vẫn không thể kiềm chế mà run lên.

Cô giơ tay đẩy tay anh ra, mặt đầy vẻ tránh né và ngán ngẩm, cười ngọt ngào.

Với tình hình này, ai mà dám nói gì, nhưng…

【Anh giai này! Chúng ta có thể tạm thời tránh xa nhau một chút được không! Không khí đỉnh điểm thế này rồi!】

Lần đầu tiên An Mộc cảm ơn mối liên kết giữa mình và Tô Vô Tức.

Amen!

【Rút tay lại đi! Bọn họ có ý định ăn tươi nuốt sống anh rồi đấy!】

Tô Vô Tức ngoan ngoãn rút tay lại, chỉ là đôi mắt màu nhạt kia vẫn nhìn chăm chú.

Ngay trước mặt mọi người, ngay trước mặt An Mộc, lắc đầu cười khẽ, hạ giọng nói: “Không muốn, muốn danh phận.” 

Nhiều lúc, Tô Vô Tức trước mặt cô luôn mang vẻ vô hại. 

Nhưng ai cũng có cảm xúc, chỉ là cảm xúc của anh khá ổn định.

 

Hết Chương 406: Em và cậu ta có quan hệ gì?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page