Danh sách chương

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức mất hết màu sắc, đôi mắt cũng tối sầm lại.

Mọi thứ trở nên im lặng, không có sự sống.

Tô Vô Tức luôn chú ý đến trạng thái của cô, mỉm cười đầy cảnh giác.

An Mộc như đã tích lũy dũng khí từ lâu, đôi môi khẽ run, giọng nói yếu ớt: “Anh thật sự… có thể nghe thấy suy nghĩ của em sao?”

Tô Vô Tức gật đầu, nhíu mày.

An Mộc vẫn không muốn tin, không chịu thua. 

【Tô Vô Tức là đồ ngốc.】 

Tô Vô Tức khẽ giật mình, khóe môi cong lên nhẹ nhàng, tạo thành một đường cong dịu dàng: “Anh là đồ ngốc.”

An Mộc cắn chặt môi dưới, gương mặt tràn đầy sự xấu hổ và lúng túng.

【Tô Vô Tức là quả cầu thủy tinh.】

Đôi mắt của chàng trai vẫn rất dịu dàng: “Anh là quả cầu thủy tinh.”

An Mộc nhìn chằm chằm vào Tô Vô Tức, anh cũng nhìn lại cô, đôi mắt trong suốt như thủy tinh lấp lánh ánh sáng dịu dàng.

Như muốn tan chảy cả những ngọn núi tuyết ở rìa Bắc Cực, nhìn mọi thứ đều tràn đầy tình cảm.

Nhưng bị nhìn như vậy, An Mộc lại không vui chút nào.

Khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, tràn đầy sự chua xót.

Bông dưng, cô hít một hơi sâu, rồi lao mình vào đống tuyết bên cạnh.

“Không sống nổi nữa!”

An Mộc ngã xuống đống tuyết, có vẻ như đang cố làm nguôi đi sự bối rối của mình.

Tô Vô Tức: “??”

Anh là người luyện võ, phản ứng nhanh hơn người bình thường nhiều, nhưng vẫn không kịp giữ lấy áo của An Mộc, bàn tay dừng lại giữa không trung.

Anh chỉ có thể đứng nhìn cô ngã xuống đống tuyết, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.

Chỉ có thể thở dài: “Có sức sống phết.”

An Mộc: “?”

Cảm ơn, muốn chết lắm rồi. 

Mảnh tuyết ở Bắc Cực hoàn toàn không có viền, ngoại trừ hai chấm nhỏ rất gần nhau thì không có một sinh vật sống nào cả.

Tô Vô Tức đợi một lúc vẫn không thấy cô gái muốn đứng dậy.

Anh thở dài, đứng dậy, tiến hai bước về phía tuyết nơi An Mộc vùi mặt.

Giơ ngón tay lên chọc vào mái tóc màu hạt dẻ mềm mại của cô, như lụa. 

An Mộc không để ý tới anh, ngẩng mặt cách tuyết vài centimet, dịch sang một bên, lớn tiếng nói: “Tránh ra!”

Tô Vô Tức im lặng mỉm cười, không để ý đến thái độ không mấy thân thiện của An Mộc, dù sao thì một người thẹn quá hóa giận có quyền ưu tiên xả giận.

Cô là lớn nhất.

Điều không ngờ tới là, Tô Vô Tức chín chắn và điềm đạm cũng như một đứa trẻ, lẽo đẽo theo cô, cùng nhau di chuyển.

Anh còn không quên hỏi với giọng điệu đầy quan tâm: “Đồng chí Mộc Mộc, em không thấy lạnh sao?”

Giọng của An Mộc vẫn đầy phẫn nộ, như chiếc tivi cũ từ thế kỷ trước, mang theo sự bực bội và đáng yêu.

“Anh tránh ra! Dù lạnh cũng không bằng trái tim em lạnh! Sao anh không nói sớm cho em biết! Em ghét anh!”

Tô Vô Tức cười như không cười, trong giọng nói mang theo chút châm chọc nhẹ nhàng: “Tiểu thư, oan quá mà! Kẻ tử tù cũng có quyền kêu oan, đúng không? Nghe anh giải thích chút nhé?”

Nghe anh nói, An Mộc càng tức. 

Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch không chút sắc máu, trên mặt còn lấm tấm băng, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh. 

Giơ tay lên, đấm mạnh vào cánh tay Tô Vô Tức, nhưng chiếc bảo hộ giảm phần lớn lực đấm.

“Anh còn dám mở miệng! Anh còn dám mở miệng! Anh còn dám mở miệng!”

Tô Vô Tức ngẩn ra một lúc, sau đó nghiêng đầu nhìn cô, với vẻ mặt nhường nhịn đầy chiều chuộng.

Anh vô tội nhún vai, biện minh cho mình: “Thật sự oan lắm.” 

“Thực ra đến ngày mà kế hoạch của chúng ta hoàn hảo, anh mới lần đầu nghe thấy suy nghĩ của em.” 

“Khi đó, anh đã ngầm ám chỉ với em rồi, nhưng dường như em không tin, nên mới trì hoãn một chút, mãi mà không có cơ hội giải thích rõ ràng.”

An Mộc nhướn mày, nhìn anh một cách giận dữ: “Thế hóa ra là lỗi của em à?” 

Tô Vô Tức bật cười, giơ hai tay lên tạo thành tư thế đầu hàng, hoàn toàn không phù hợp với khí chất cao quý của mình.

Đôi mắt nâu nhạt cong lên, dịu dàng: “Không, không, là lỗi của anh. Tiểu thư, là lỗi của anh, em không có lỗi gì cả.”

An Mộc hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực, khí thế càng thêm mạnh mẽ.

Tô Vô Tức khẽ cười: “Nhưng em không cần phải lo lắng về chuyện này, thực ra hiện tại, ngoài anh ra, không ai nghe thấy suy nghĩ của em cả.”

Anh chính là sự tồn tại đặc biệt của cô.

An Mộc quay đầu đi, vẫn tỏ ra giận dỗi.

Nhưng theo thói quen, trong lòng lại thầm nghĩ.

【Hừ, cũng may chỉ có một người có thể nghe thấy—?】

Nghĩ đến nửa chừng, cô chợt nhớ rằng suy nghĩ của mình đang bị nghe thấy.

Cơn giận lập tức bùng lên!

Cô túm lấy một nắm tuyết bên cạnh, ném thẳng vào mặt chàng trai. 

【Đồ đọc trộm!】

Tô Vô Tức vẫn giữ nguyên tư thế giơ tay đầu hàng.

Anh nhìn chằm chằm vào đống tuyết bay về phía mình, không né tránh, chỉ có nụ cười trên môi ngày càng sâu hơn, rồi bị đống tuyết lạnh lẽo đánh úp vào mặt.

Ừm, hóa ra vừa rồi cô ấy cảm thấy thế này.

Thật là lạnh.

 

Hết Chương 404: Anh còn dám mở miệng!.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page