Đợi cô ta chỉnh trang xong đi ra, tôi lạnh nhạt mỉm cười: “Em tắm mà không đóng cửa, không sợ có người khác vào hả?”
Em gái lè lưỡi làm nũng: “Không sao đâu chị, khu chung cư mình an toàn lắm mà.”
Tôi để lại một câu “lòng người khó đoán” rồi quay vào phòng.
Khi đang dọn dẹp hành lý, em gái nhìn chằm chằm vào chiếc vali của tôi, ngọt ngào nói: “Chị ơi, chị mang gì hay ho cho em không~”
“Ái chà! Đây là lọ kem nền mà trước đó em gửi link cho chị! Ôi, chị ơi, em yêu—”
Nhưng chưa kịp nói hết câu, lọ kem nền đã quay lại tay tôi.
Tôi thản nhiên nói: “Đây là quà chị mua giúp đồng nghiệp ở cửa hàng miễn thuế trong chuyến công tác, hiện tại lương chị không cao, chưa mua nổi những thứ như thế này.”
Nụ cười của em gái đông cứng trên mặt: “Chị à…”
Lọ kem nền đó có giá sáu trăm năm mươi lăm, với mức lương ít ỏi của tôi thì đó là một khoản chi lớn.
Những sản phẩm đắt tiền như vậy, tôi chưa bao giờ dùng, còn hộp trang điểm của em gái thì đủ các loại thương hiệu, tất cả đều do kẻ ngốc là tôi đây mua hộ.
Tôi ngẩng đầu, nói: “Tuổi em không nên chỉ quan tâm đến làm đẹp, vừa hay lần này chị cần biểu diễn trong buổi tiệc cuối năm, chị sẽ mượn đồ trang điểm của em nhé.”
“Không được!”
Đôi mắt cô ta mở to, nhưng rồi nhanh chóng dịu lại.
“Chị ơi, không phải em không cho chị dùng, chỉ là chị có làn da vàng ngăm, còn em thì da trắng lạnh, những thứ đó đều là em mua theo làn da của mình. Nếu chị thích, em sẽ chọn cho chị mấy món phù hợp.”
Tôi không để tâm, xua tay: “Không sao, chị sẽ mua vài miếng mặt nạ đắp, không thì dùng cách tẩy da ch/ế/t bằng acid cũng được, chị đâu còn tiền mà mua mới?”
Em gái thấy tôi đã quyết định, sốt ruột không thôi: “Chị ơi! Có nhiều sản phẩm giá rẻ mà tốt lắm!”
Tôi cau mày, không kiên nhẫn nói: “Không phải em từng nói mỹ phẩm rẻ thì làm hỏng da, có độc hả? Sao bây giờ chị dùng thì em lại bảo là tốt?”
Em gái tôi còn định mở miệng giải thích thì bố đã về đến nhà.
“Đình Đình? Con có ở nhà không?”
Cô ta biết rằng mọi quyền lực trong gia đình đều nằm trong tay bố, nên lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn và hiểu chuyện trước mặt bố.
“Bố ơi~ Bố về rồi~”
Giọng nói của em gái thật dịu dàng, trong sự quyến rũ lại pha chút ngây thơ, đến mức ngay cả tôi cũng không thể từ chối khi nghe em gái làm nũng.
Cô ta lao vào vòng tay của bố như chú chim non tìm về tổ.
Bố cũng âu yếm đáp lại: “Ừ, bảo bối ngoan của bố.”
Trong bữa ăn, mẹ đột nhiên mở lời với vẻ mặt nghiêm trọng: “Vừa rồi mẹ gặp chú Lân ở hành lang, chú ấy có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.”
“Lúc đó nóng nực không nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe thấy gì đó về việc Đình Đình không đóng cửa và sửa ống nước. Đình Đình, chuyện đó là sao vậy?”
Đôi đũa trong tay em gái chợt khựng lại.
“Mẹ ơi, lúc nãy ống nước trong bếp bị tắc, có lẽ tiếng kêu giật mình của con đã bị chú ấy nghe thấy.”
Mẹ tôi suy nghĩ một lúc, rồi nói thêm: “Chú ấy còn bảo mẹ đưa con đi khám bác sĩ, con có chỗ nào không khỏe à?”
Bố tôi cũng nhìn em gái với ánh mắt đầy lo lắng: “Sao thế, bảo bối? Mấy hôm trước con nói bị trẹo chân, chưa khỏi à?”
Mẹ nghi ngờ hỏi: “Trẹo chân sao?”
Lúc này, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Khương Đình, khiến cô ta có chút hoảng: “Không sao đâu ạ, chân con khỏi lâu rồi, có lẽ chú ấy thấy con vấp khi leo cầu thang thôi.”
Tôi khẽ ho một tiếng, đột nhiên lên tiếng chen vào: “Lúc nãy khi con về, con thấy chú Lân đi ra từ nhà mình, và cửa thì không đóng.”
“Gì cơ?”
“Ôi, bố mẹ, hai người ăn thêm rau đi, không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là con vào nhà quên đóng cửa, chú Lân nhắc nhở con một chút thôi. Chị à, chị vừa tan làm về thì đừng lo mấy chuyện linh tinh này, em đã mười sáu tuổi rồi, không phải là trẻ con nữa.”
Em gái nói xong, bố gật đầu: “Ừ, bảo bối ngoan của bố là nhất.”
Mẹ thả lỏng, giả vờ giận dỗi lườm bố một cái: “Đình Đình lớn thế rồi, mà ông vẫn cưng như con bé ba tuổi vậy.”
Bố cười tươi: “Ai bảo Đình Đình của chúng ta đáng yêu như thế chứ!”
“Mấy lời nịnh nọt!”
“Đình Đình, con có biết anh Hàng Chi ở nhà dì họ không? Giờ thằng bé làm bác sĩ ở bệnh viện lớn, dạo trước không phải con nói là bị đau bụng sao? Cậu ta khuyên bố đưa con đi siêu âm, bố đã hẹn vào cuối tuần rồi.”
Nghe vậy, em gái vui mừng: “Là anh trai đẹp nhất trường Y đó ạ?”
Mẹ bật cười: “Con bé này, còn biết cả trai đẹp trường Y nữa, đúng rồi, chính là anh trai đẹp trai đó.”
Nghe họ ba người trò chuyện ấm áp và đầy quan tâm, tôi bỗng cảm thấy vô vị.
Đặt bát đũa xuống, nói một câu “Con ăn no rồi” rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Hồi nhỏ, bố mẹ đều bận rộn công việc, tôi bị gửi về quê sống với ông bà nội, mãi đến khi ông bà qua đời, họ mới buộc phải đón tôi về bên cạnh.
Khi đó, tôi vô cùng ngưỡng mộ em gái tự tin, hoạt bát của mình.
Chưa bao giờ tự ti, nói năng lưu loát và rất thông minh, ai ai cũng quý.
Còn tôi thì khác, tôi tự ti, nhạy cảm và lầm lì.
Tôi đã nhiều lần nghe mẹ thở dài: “Ôi, nếu Khương Diệu có được một phần giống Đình Đình, mình đã không cảm thấy xấu hổ như thế.”
Bố cũng từng than phiền với mẹ sau khi đưa tôi đi dự tiệc.
“Sau này tôi sẽ không dẫn nó ra ngoài nữa, người ta khen Đình Đình thông minh, xinh đẹp, nhìn là biết sẽ có tương lai. Còn khen Khương Diệu thì chỉ có một câu – cô bé này có phúc.”
“Có phúc gì chứ, chẳng phải là bảo nó béo sao?! Con bé ngày nào cũng ăn nhiều như lợn!”
Bố mẹ à, hai người yêu thương em gái như thế, sao lại không phát hiện ra sự bất thường của nó?
Vậy nên lần này, chắc chắn hai người sẽ thành công “cứu rỗi” được nó thôi.
Sau khi rửa mặt, tôi nằm trên giường, em gái nhẹ nhàng trèo lên theo.
Quỳ gối trước mặt tôi, đôi mắt ướt đẫm nước mắt: “Chị ơi, hôm nay chị lạ lắm, em làm gì sai sao? Tại sao hôm nay chị lại lạnh nhạt với em như vậy?”
“Chị~ có phải chị không vui vì em thiếu cảnh giác quá không? Chị đừng giận mà, chị có thể đánh em, mắng em nhưng đừng không để ý đến em~ Hu hu~”
Giữa chị em với nhau, luôn có những lúc cãi nhau và chiến tranh lạnh.
Nhưng em gái quá giỏi đoán ý người khác, biết tôi ăn mềm không ăn cứng, nên luôn kiểm soát tôi trong lòng bàn tay.
Điều đáng sợ là tôi lại cam tâm tình nguyện sa vào.
Chỉ là, nỗi đau cận kề cái c/h/ế/t kia, lần này, tôi không thể tha thứ.
Cô ta quá giỏi giả vờ, đến cả những người thân thiết nhất cũng không biết được bộ mặt thật kia..
Tôi nhắm mắt lại, những lời cay nghiệt của em gái trong kiếp trước vẫn còn vang vọng bên tai.
“Chị à, chị có biết không?”
“Rõ ràng tôi rất giỏi đọc hiểu lòng người, thông minh như vậy! Tôi vốn có thể trở thành nữ thần trong lòng mọi người, đi qua trăm cánh đồng mà không dính một chiếc lá nào.”
“Là chị! Chính chị đã đưa tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, tẩy não tôi, khiến tôi trở thành một người bình thường, không, là tầm thường!”
“Chị tưởng tôi không biết sao?”
You cannot copy content of this page
Bình luận