Chương 2:
13/11/2024
Chương 3:
13/11/2024
Chương 4:
13/11/2024
Chương 1:
13/11/2024
Chương 5:
13/11/2024
Chương 6:
13/11/2024
Chương 7:
13/11/2024
Chương 8:
13/11/2024
Chương 9:
13/11/2024
Chương 10:
13/11/2024
Chương 21:
14/11/2024
Chương 20:
14/11/2024
Chương 19:
14/11/2024
Chương 18:
14/11/2024
Chương 17:
14/11/2024
Chương 16:
14/11/2024
Chương 15:
14/11/2024
Chương 14:
14/11/2024
Chương 13:
14/11/2024
Chương 12:
14/11/2024
Chương 11:
14/11/2024
Đồng Tinh Nguyệt vội lắc đầu:
“Không, không phải. Chỉ là… một người như anh Nghiêm, sao có thể để ý đến em được…”
Thực tế, trong lòng cô ta vô cùng phấn khích!
Nghiêm Thuần lại nói đã yêu mình từ cái nhìn đầu tiên, vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi.
Cô ta muốn khiến anh yêu cô ta đến mức không thể dứt ra, sẵn sàng dâng hiến cả Tập đoàn Nghiêm Thị cho cô ta!
Đồng Tinh Nguyệt không giỏi che giấu cảm xúc, ánh mắt tham lam và hơi thở dồn dập đã tiết lộ suy nghĩ của cô ta.
Nghiêm Thuần nhìn cô ta bằng ánh mắt châm biếm, nhưng nở một nụ cười dịu dàng:
“Đơn giản thôi, từ lần đầu gặp Đồng tiểu thư, anh đã không thể dứt ra khỏi em rồi.”
Anh ta bịa ra một câu chuyện tình thầm kín.
Đồng Tinh Nguyệt dễ dàng tin vào câu chuyện đó.
Sau đó, giọng điệu của Nghiêm Thuần thay đổi:
“Nhưng mà, bây giờ anh đang gặp chút rắc rối, có lẽ anh cần em giúp.”
Anh ta thở dài:
“Dù có hơi đột ngột, mong em bỏ qua sự đường đột của anh… Ban đầu anh định tặng em một công ty niêm yết làm món quà để thể hiện tình cảm của anh, nhưng hiện giờ lại gặp phải một số khó khăn.”
Đồng Tinh Nguyệt mở to mắt.
Một công ty niêm yết!
Chỉ riêng những lợi ích mà người thừa kế này hứa hẹn cũng đủ để người bình thường sống sung túc cả đời!
Cô ta lập tức đáp, ánh mắt lấp lánh phấn khích:
“Anh Nghiêm, anh cứ nói đi! Nếu em có thể giúp được, chắc chắn em sẽ giúp anh!”
Nghiêm Thuần nở nụ cười dịu dàng, rồi nói:
“Kể từ khi đến Trung Quốc, anh luôn bị Mạc Thiệu Khiêm chèn ép, các khoản đầu tư tại Vinh Thành cũng chẳng tiến triển gì.”
“Vì vậy, anh muốn nhờ em giúp anh tiếp cận Mạc Thiệu Khiêm và lấy từ anh ta các kế hoạch kinh doanh của công ty.”
“Như vậy, anh có thể xoay chuyển tình thế, nhân cơ hội giành lấy thị phần và thu về lợi nhuận khổng lồ.”
“Nguyệt, gia đình anh vốn không đồng ý để anh cưới em, nhưng họ hứa rằng nếu em giúp anh lần này, họ sẽ cho phép em bước vào nhà họ Nghiêm.”
Nghiêm Thuần tỏ ra vẻ mặt khó xử.
Đồng Tinh Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu giúp Nghiêm Thuần, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Mạc Thiệu Khiêm.
Nhưng… Mạc Thiệu Khiêm lợi hại như vậy, chỉ là một cuộc cạnh tranh nhỏ, chắc chắn anh ta có thể nhanh chóng khôi phục.
Chỉ cần Mạc Thiệu Khiêm trả một cái giá nho nhỏ, mình có thể đổi lấy lời hứa từ Nghiêm Thuần…
Hơn nữa, Mạc Thiệu Khiêm thích mình, sẽ không nghi ngờ mình đâu.
Về sau, như cha mình nói, nếu di cư sang nước ngoài, cánh tay của Mạc Thiệu Khiêm cũng không thể với xa đến thế.
Gần đây, thái độ của Mạc Thiệu Khiêm khiến cô ta cảm thấy nguy cơ mất đi vị trí của mình.
Cô ta sợ Mạc Thiệu Khiêm sẽ có tình cảm với Đồng Khiết. Dù gì họ đã kết hôn ba năm, ai biết được liệu có nảy sinh cảm tình không.
Dựa vào Nghiêm Thuần là một lựa chọn không tồi, kể cả phải phản bội Mạc Thiệu Khiêm.
Thực ra, cô ta cũng không có quá nhiều tình cảm với Mạc Thiệu Khiêm, đơn thuần là bởi anh ta đẹp trai, có quyền thế và giàu có, và…
Cô ta coi anh ta là phương tiện để khoe khoang và bàn đạp để cô ta tiến vào giới thượng lưu.
Hơn nữa, cô ta càng muốn cướp người đàn ông mà Đồng Khiết yêu, để chứng kiến cô ấy đau khổ khi chỉ có được người nhưng không có được trái tim.
Những lần gần đây Mạc Thiệu Khiêm khiến cô ta mất mặt, cô ta cũng thấy rất khó chịu.
Đồng Tinh Nguyệt do dự một chút rồi đồng ý.
“Anh Nghiêm, không giấu gì anh…”
Cô ta nghẹn ngào nói, giọng đầy đau khổ:
“Mạc Thiệu Khiêm là kẻ rất bá đạo, muốn ép buộc em ở bên anh ta! Dù đã kết hôn với chị em, anh ta vẫn thường xuyên đến tìm em.”
“Nhưng em quá yếu đuối, hoàn toàn không thể phản kháng lại anh ta…”
Cô ta mím môi, viền mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng như sắp rơi mà chưa rơi, trông thật đáng thương.
—
Mạc Thiệu Khiêm theo lời hẹn với Nghiêm Thuần, đến bên ngoài một phòng riêng nào đó ở khách sạn Thiên Nhã.
Tuy nhiên, những tiếng nói bên trong khiến anh ta bất ngờ khựng lại, không thể lường trước được.
Đó là giọng của Đồng Tinh Nguyệt và Nghiêm Thuần?!
Họ đang làm gì trong đó?
Càng nghe, từ cảm giác kinh ngạc ban đầu, anh ta chuyển thành cơn giận dữ, lòng dần chìm xuống nặng nề.
Ban đầu, là Nghiêm Thuần dụ dỗ Đồng Tinh Nguyệt, sau đó là những lời than khóc của Đồng Tinh Nguyệt, cô ta buộc tội Mạc Thiệu Khiêm ép buộc cô ta, cố gắng lừa lấy sự thương hại và thiện cảm của Nghiêm Thuần.
Bước chân Mạc Thiệu Khiêm như bị đóng đinh tại chỗ, anh ta nắm chặt tay, một luồng khí lạnh từ chân dâng lên, lan dọc theo xương sống.
“Em sẽ làm việc cho anh, nhưng chẳng phải anh nên thể hiện một chút thành ý sao?”
Khuôn mặt anh ta tối sầm đáng sợ, toàn thân toát lên khí lạnh đến nỗi như có thể đóng băng cả không khí.
Đồng Tinh Nguyệt!
Anh ta nên nhìn thấu con người cô ta từ lâu rồi! Đó chỉ là một người đàn bà hiểm độc, hai mặt, nói một đằng nghĩ một nẻo…
Trong phòng riêng, Nghiêm Thuần cười mỉm đầy ẩn ý:
“Thành ý ư, tất nhiên là có rồi, ngài Mạc, nghe đủ chưa? Hay là vào đây cùng trò chuyện chút đi?”
Mạc Thiệu Khiêm bất ngờ đẩy cửa, bước nhanh vào.
Đồng Tinh Nguyệt nghe đến hai chữ ” ngài Mạc” thì đờ người ra.
Đến khi nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm bước vào, cô ta mới dần nhận ra điều gì, cả người mềm nhũn ngồi phịch xuống sofa, mắt tối sầm lại.
Nghiêm Thuần giăng bẫy mình?!
Anh ta đã để Mạc Thiệu Khiêm đợi ở đây, nếu không thì sao có thể trùng hợp như thế này!
Vì sao Nghiêm Thuần lại làm như vậy! Giữa mình và anh ta vốn không có thù hận gì cả mà!
Chắc chắn Mạc Thiệu Khiêm đã nghe thấy những gì mình nói rồi, giờ phải làm sao đây? Mình tiến thoái lưỡng nan!
Khuôn mặt cô ta hoảng loạn, tái nhợt, cắn môi dưới:
“Thiệu Khiêm, anh hiểu lầm rồi, những lời đó em chỉ cố ý nói cho anh ta nghe thôi, không phải lời thật lòng của em….”
Mạc Thiệu Khiêm khẽ bật ra một tiếng cười lạnh từ cổ họng.
“Đồng Tinh Nguyệt, cô nghĩ tôi sẽ tin vào những lời nói dối của cô sao?”
Ánh mắt anh ta lạnh lẽo, vô tình:
“Từ nay đừng đến tìm tôi nữa, nhìn thấy cô chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Cả về mặt tâm lý lẫn thể xác đều cảm thấy ghê tởm.
May mà anh ta chưa từng tiếp xúc quá nhiều với Đồng Tinh Nguyệt, thậm chí hiếm khi có cơ hội nắm tay.
Nhưng chỉ nghĩ đến việc từng có chút cảm tình mơ hồ với người phụ nữ này đã khiến anh ta khó chịu vô cùng.
Đồng Tinh Nguyệt sụp đổ, cơ thể chao đảo như sắp ngã.
Cô ta quay đầu, mang theo chút hy vọng nhìn về phía Nghiêm Thuần đang khoanh tay, bình thản xem kịch, và hỏi:
“Ngài Nghiêm, những gì anh nói trước đó, vẫn còn hiệu lực chứ?”
Nghiêm Thuần chẳng buồn nhìn cô ta, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào Mạc Thiệu Khiêm:
“Mạc Thiệu Khiêm, bất ngờ không? Đây là người phụ nữ mà anh đã yêu ba năm, chỉ cần một lời hứa suông từ một kẻ xa lạ, một lời nói dối vụng về dễ dàng bị vạch trần, cũng đủ để cô ta phản bội anh.”
“Anh hoàn toàn không hiểu mình đã mất đi điều gì, loại phụ nữ này ngay cả tư cách xách giày cho Đồng Khiết cũng không xứng.”
Nói xong, Nghiêm Thuần không quay đầu lại mà rời khỏi phòng riêng.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Mê truyện số một
Má nó tang truyện sủng , tác giả điên r hả bị điên r
4 tháng