Trọng Sinh Chỉ Là Chuyện Nhỏ Nhặt

Chương 18:

Chương trước

Chương sau

Nếu theo lẽ thường, hoàng đế đáng ra phải nổi trận lôi đình. 

 

Nhưng ngài lại không giận.

 

Hoàng thượng cảm thấy Tạ An quả thực rất thật thà, nhưng trong lòng lại có chút mỏi mệt. 

 

Thật sự không có chút hứng thú nào với ngôi vị này sao? Hay đây chỉ là một màn diễn, lấy lùi làm tiến?

 

Hắn không sợ Trần Tử Cầm sẽ đồng ý ngay lời cầu hôn sao? 

 

Dù nghi hoặc vẫn còn đó, nhưng hoàng đế giả vờ thở dài một hơi: 

 

“Hầy… An nhi cần gì phải như vậy. Nếu con đã muốn thế, trẫm sẽ toàn thành cho con. Có điều, nữ nhi nhà họ Trần là bảo bối của Trần tể tướng. Nếu để bị từ hôn, thanh danh không dễ nghe. Trẫm sẽ nói là nàng ta tự từ hôn.” 

 

Nói đoạn, ánh mắt hoàng đế vẫn chăm chú quan sát nét mặt Tạ An, chỉ thấy hắn thở phào một hơi, tựa như trút được gánh nặng trong lòng. 

 

Thấy vậy, hoàng đế bớt đi vài phần ngờ vực. 

 

Có lẽ là mình quá đa nghi. Ngài bất giác thở dài cảm thán, rồi cho phép Tạ An lui xuống. 

 

 

Sau khi rời khỏi, nét mặt an lòng thoáng chốc của Tạ An lập tức biến mất, chỉ còn lại sự nhẫn nhịn trong ánh mắt. 

 

May thay, ám vệ đã báo lại đúng như hắn dự liệu: Trần Tử Cầm nổi trận lôi đình, Trần tể tướng chạy đến trước mặt hoàng đế làm loạn một trận, cuối cùng hôn sự vẫn giữ nguyên. 

 

7

 

Ngày Trần Tử Cầm làm lễ cập kê, chiếc lược của Tạ An đã được tặng đi… 

 

Nhưng người nhận lại là Chu Hiên Nhi. 

 

Anh hùng cứu mỹ nhân, xưa nay vốn là cách dễ khiến lòng thiếu nữ rung động.

 

Khi hắn đánh đuổi tên lưu manh đến quấy rối, trong ánh mắt Chu Hiên Nhi đã tràn đầy biết ơn. 

 

Dĩ nhiên, cảm kích thôi thì chưa đủ, phải là yêu. 

 

Vậy nên sau khi đưa Chu Hiên Nhi vào phủ, hắn cho nàng ở lại trong viện để hầu hạ.

 

Không ngờ, khả năng tiếp thu của nàng lại khiến hắn vô cùng hài lòng. 

 

 

Ba ngày sau, ngày thành thân với Trần Tử Cầm đã đến. 

 

Vì phải tránh điều tiếng, lễ cưới không được tổ chức quá long trọng, chỉ có thể xem như vừa đủ theo lễ nghi, nhưng của hồi môn lại hết sức phong phú. 

 

Khi vén khăn trùm đầu, khuôn mặt yêu kiều dưới lớp vải đỏ khiến tim hắn đập nhanh thêm hai nhịp. 

 

Thiếu nữ từng tìm mọi cơ hội để đến gần hắn, nay đã tỏa ra nét đẹp khiến hoa nguyệt cũng phải lu mờ. 

 

Nhưng đúng vào lúc hắn chuẩn bị bước vào phòng tân hôn, ám vệ bất ngờ báo tin khiến tia nhiệt tình hiếm hoi trong lòng hắn tắt ngấm. 

 

“Tôn Trường Phàm đã thêm của hồi môn?” 

 

Dưới lớp hỷ bào đỏ thẫm, nụ cười của Tạ An càng trở nên ôn hòa, nhưng lại khiến ám vệ toát cả mồ hôi lạnh. 

 

“Hắn đã thêm những gì?” 

 

Ám vệ lần lượt tường thuật, sắc mặt Tạ An mỗi lúc một xấu đi. 

 

Nghe xong, hắn chỉ còn giữ lại vẻ mặt vô cảm, không chút biểu tình nào. 

 

Đúng là đem nửa gia tài của Hầu phủ dồn vào đây rồi. 

 

Thật là hào phóng. 

 

“Lui đi.” 

 

Ám vệ thở phào nhẹ nhõm, trong chớp mắt đã biến mất vào màn đêm, chỉ sợ nếu còn chậm trễ sẽ bị giữ lại nơi này. 

 

 

Cửa phòng nhẹ kêu “két” một tiếng khi được mở ra. 

 

Tạ An bước vào, nhìn nữ nhân ngồi bên giường, trên đầu phủ khăn trùm đỏ, vẻ mặt hắn vẫn bình thản, tựa như chưa từng có chút tức giận.

 

Hắn bước tới, nhẹ nhàng vén chiếc khăn trùm lên. 

 

Khuôn mặt Trần Tử Cầm lập tức đỏ bừng. 

 

Tạ An khẽ cười, cùng nàng uống rượu hợp cẩn, rồi hôn nhẹ lên má nàng trước khi sai bọn nha hoàn lui xuống hết. 

 

Thấy Trần Tử Cầm cứ vặn xoắn tay áo, như thể muốn xoắn đến rách, Tạ An xoa đầu nàng, cười nói: 

 

“Sao lại căng thẳng thế?” 

 

Khuôn mặt Trần Tử Cầm càng đỏ hơn, lắp bắp: 

 

“Không… không có, không không… không căng thẳng…” 

 

Tạ An vuốt nhẹ mái tóc suôn mượt của nàng, dịu dàng hỏi: 

 

“Tử Cầm thấy Tôn Trường Phàm thế nào?” 

 

Trần Tử Cầm ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn hắn.

 

Nàng không hiểu sao đêm tân hôn mà hắn lại nhắc đến Tôn Trường Phàm.

 

Nhưng nhớ lại lời dặn của phụ thân rằng không nên nói xấu người sau lưng, nàng quyết định kìm lại những lời trách móc, dù trong lòng chẳng thể nghĩ ra được gì hay ho về hắn. 

 

Cuối cùng, nàng chỉ đành miễn cưỡng đáp: 

 

“Hừm, cũng… cũng được. Khi còn bé, phụ thân không cho ta ăn đồ ăn vặt ngoài phố, đều là Tôn Trường Phàm lén mang về cho ta.” 

 

Ngoài chuyện này ra, nàng thật sự chẳng tìm được gì tốt để khen. 

 

Tên đó ăn không ngồi rồi, ham chơi lêu lổng, suốt ngày ong bướm. Ai mà gả cho hắn chắc xui tận tám kiếp. 

 

May thay, nàng đã gả cho nam tử tuyệt nhất kinh thành. 

 

Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn Tạ An, nhưng lập tức nhận ra vẻ mặt hắn có chút khác thường. 

 

Dù nụ cười vẫn dịu dàng, nhưng trong đó lại ẩn chứa điều gì đó rất lạ. 

 

“Ngủ sớm đi thôi, hôm nay chắc nàng cũng mệt rồi, phu nhân của ta.” 

 

“Á?” 

 

Một tiếng “phu nhân” đột ngột khiến Trần Tử Cầm giật mình, những cảm giác kỳ lạ ban nãy liền tan biến.

 

Nàng vui vẻ để Tiểu Thư thay y phục, rồi cùng Tạ An lên giường nghỉ. 

 

Nhưng cả hai lại mỗi người đắp một chiếc chăn riêng. 

 

Nằm bên cạnh Tạ An gần trong gang tấc, Trần Tử Cầm không khỏi kích động, trong lòng như muốn nhảy cẫng lên.

 

Người trong mộng của nàng đang ở ngay bên cạnh! 

 

Trong đầu nàng chỉ còn vang lên một ý nghĩ: 

 

“Aaaaa! Nam nhân trong mộng của mình đây rồi!” 

 

Sao ngay cả lúc ngủ cũng đẹp đến thế? 

 

Nhưng còn quyển bí kíp võ công kia là thứ gì? Chẳng phải bảo trước khi ngủ phải giao đấu một trận sao? 

 

Nàng suy nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi. 

 

Chẳng bao lâu sau Tạ An đã mở mắt.

 

Nhìn Trần Tử Cầm đang say ngủ không chút phòng bị, hắn khẽ nhíu mày, rồi bước xuống giường. 

 

Từ nhỏ, hắn đã mắc chứng ưa sạch sẽ, cảm giác những gì thuộc về mình bị người khác chạm vào… thật khiến người ta tức giận. 

 

8

 

Những ngày sau, hắn vẫn tỏ ra bình thường, theo nàng về nhà ngoại sau lễ cưới, thỉnh thoảng lại cùng nàng dùng một bữa trưa. 

 

Nhưng tối đến, hắn luôn ngủ lại trong thư phòng. 

 

Không bao lâu, khắp vương phủ đã bắt đầu rộ lên những lời đồn đại. 

 

Theo quy củ trước đây, bất kỳ ai nghị luận chủ tử đều sẽ bị cắt lưỡi, đuổi khỏi phủ. 

 

 

Trong khi đó, Chu Hiên Nhi càng lúc càng khiến hắn hài lòng.

 

Nàng hoàn thành mọi nhiệm vụ một cách xuất sắc, chỉ trong vòng một tháng đã nắm rõ tình hình trong phủ, hành xử khéo léo, được khen ngợi không ngớt. 

 

Cách nàng hầu hạ cũng vừa đủ chu đáo, không quá thân mật, nhưng cũng không xa cách.

 

Trong đôi mắt nàng, tình ý dường như bắt đầu nhen nhóm. 

 

Còn Trần Tử Cầm, dường như không hề hay biết điều gì.

 

Chỉ cần hắn dùng bữa với nàng, nàng đã vui mừng không thôi, khiến hắn cảm thấy… phiền muộn. 

 

Rốt cuộc nàng lấy hắn để làm gì chứ? 

 

Tạ An càng nghĩ càng bực bội, đành dồn sức vào công việc. 

 

Dưới sự sắp đặt của hắn, Chu Hiên Nhi đã thuận lợi nhận tổ quy tông, và những người hắn bố trí đã giúp đỡ nàng ta từng bước. 

 

Dù hoàng thượng hơi ngạc nhiên khi Tạ An nhanh chóng xin cưới thêm một trắc phi, nhưng vẫn đồng ý. 

 

Dù sao, Tạ An đã hơn hai mươi tuổi, có thêm Chu Hiên Nhi cũng chỉ là hai thê thiếp. 

 

Hơn nữa, hành động này khiến hoàng thượng càng thêm yên tâm. 

 

Điều đó chứng tỏ Tạ An không quá xem trọng Trần Tử Cầm, mà Trần tể tướng tất sẽ nổi giận. 

 

Vậy chẳng phải càng khẳng định rằng Tạ An không có ý tranh đoạt ngai vàng sao? 

 

Dù gì, Chu Hiên Nhi cũng chỉ là một nữ nhi vừa được nhận lại không lâu, lớn lên trong gia đình nhỏ, khó lấy lòng được ai. 

 

Huống chi, lão hồ ly Thị lang bộ Hộ kia xưa nay chỉ làm việc vì lợi. 

 

Hết Chương 18:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page