Chương 2:
05/11/2024
Chương 3:
05/11/2024
Chương 1:
05/11/2024
Chương 4:
05/11/2024
Chương 5:
05/11/2024
Chương 6:
05/11/2024
Chương 7:
05/11/2024
Chương 8:
05/11/2024
Chương 9:
05/11/2024
Chương 10:
05/11/2024
Chương 20:
06/11/2024
Chương 19:
06/11/2024
Chương 18:
06/11/2024
Chương 17:
06/11/2024
Chương 16:
06/11/2024
Chương 15:
06/11/2024
Chương 14:
06/11/2024
Chương 13:
06/11/2024
Chương 12:
06/11/2024
Chương 11:
06/11/2024
Kẻ bị trói vẫn nằm im không nhúc nhích, lặng như một th*i thể, chẳng còn chút phong hoa nào của ngày trước.
—
Tôn Trường Phàm bĩu môi, đá nhẹ vào thân thể trên mặt đất, rồi cúi xuống cắt cổ tay Quận chúa Lâm Thân, hứng được nửa bát máu.
Tên đao phủ đứng bên cạnh lập tức bưng bát máu đó đổ vào miệng Tiểu Chu.
Ngay sau đó, một vị ngự y tiến lên, cẩn thận bôi thuốc vào từng vết thương trên người Quận chúa.
Hắn còn cạy miệng nàng ta ra để rót thuốc bổ vào.
Tôn Trường Phàm lại bĩu môi, cảm thấy thật vô vị.
Trong lòng chàng trống rỗng.
Có lẽ chàng phải tìm cách bắt cả Tạ An đến đây.
Hai người này đã không còn đủ để khiến chàng thấy khuây khỏa được nữa.
—
Lúc bước ra khỏi ngục, trời đã tối đen.
Trước kia, vì đã trưởng thành nên chàng không tiện đến tướng phủ thường xuyên.
Thế nhưng mỗi đêm, chàng vẫn lẻn đến ngồi trên cây ngoài cửa phòng Trần Tử Cầm, lặng lẽ nhìn nàng đọc sách hoặc chơi đùa cùng chim chóc.
Có lúc, nàng nằm dài trên ghế mây, để mặc mình ngủ ngáy khò khò, dáng vẻ mềm mại vô lo, chẳng chút đề phòng.
Cảnh tượng ấy từng khiến trái tim chàng như tan chảy.
Lúc này, Tôn Trường Phàm đang ở trong Liên Sinh Tự, ngồi trong căn phòng từng là chỗ ở của Trần Tử Cầm, uống rượu một mình.
Nghe nói dạo ấy nàng còn giúp đỡ dân tị nạn, thật đúng là đã trưởng thành rồi.
Đáng tiếc chàng không thể tận mắt chứng kiến.
Mà nhắc đến, xem ra chàng cũng đã “góp phần” đưa về Đại Yến không ít dân lưu lạc.
Có lẽ kiếp sau sẽ phải xuống tận tầng thứ mười tám của địa ngục mất.
Tôn Trường Phàm nhấp thêm ngụm rượu, ánh mắt trở nên mông lung.
“Cốc, cốc.”
Bất chợt, tiếng gõ nhè nhẹ vang lên.
Chàng quay đầu nhìn, hóa ra là một tiểu hòa thượng đang gõ mõ, ánh mắt lại dõi theo… bình rượu của chàng.
Chàng nhếch môi cười:
“Gì thế? Tiểu hòa thượng, ngươi muốn uống à?”
Chàng khoát tay, cười phóng túng:
“Đến đây! Ta và ngươi cùng uống!”
Tôn Trường Phàm đã sẵn sàng tinh thần bị đuổi ra khỏi chùa vì phạm giới, lại còn rủ rê hòa thượng phạm giới cùng mình.
Nhưng không ngờ, tiểu hòa thượng kia ngừng tay gõ mõ, liếc nhìn xung quanh, rồi chạy đến gần hắn.
“Thật sao? Vậy ta uống một ngụm thôi, nhưng ngươi đừng kể với ai nhé…”
Tôn Trường Phàm nhướng mày, chỉ thấy tiểu hòa thượng cầm lấy chén rượu, uống một hơi không chút ngần ngại.
“Hừ, thú vị đấy.”
Tôn Trường Phàm rót thêm một chén khác.
Nhưng tiểu hòa thượng khoát tay, tiếp tục gõ mõ từng tiếng đều đặn, miệng niệm Phật:
“A Di Đà Phật, nếu thí chủ chịu giữ bí mật cho ta, ta sẽ tặng thí chủ một điều ước.”
Tôn Trường Phàm cười khẩy:
“Điều ước? Hừ, hòa thượng ngươi thật kỳ quặc.”
Tiểu hòa thượng không tranh cãi, chỉ bình thản nói:
“Thiên hạ này đã bị thí chủ khuấy đảo, biết bao sinh mạng đã chết oan. Liệu lương tâm thí chủ có yên ổn không?”
Đôi mắt Tôn Trường Phàm khẽ nheo lại, chàng rút ra một con dao găm, giọng trầm thấp:
“Ngươi là ai?”
Tiểu hòa thượng vẫn giữ vẻ ôn hòa, điềm tĩnh đáp:
“Bần tăng pháp hiệu Liên Sinh.”
Lần này, Tôn Trường Phàm thực sự bật cười.
Chỉ có điều, đó là một nụ cười lạnh lẽo.
“Liên Sinh? Chẳng phải ngươi đã chết trăm năm trước rồi sao? Tro cốt của ngươi còn được thờ trong tự. Ngươi muốn chết à?”
Nói rồi, chàng vung dao đâm thẳng tới, nhưng không ngờ lưỡi dao trong tay lại biến thành một đóa sen trắng muốt.
“Như thế này, ngươi có tin không?”
Âm thanh nhẹ nhàng nhưng sâu xa vang lên, tựa như dòng suối chảy thẳng vào lòng, khiến trái tim chàng khẽ rung động.
Đến khi chàng định thần lại, người trước mắt đã biến mất tự lúc nào.
Xa xa, ánh ban mai đang từ từ ló rạng.
—
Tiểu hầu gia chết rồi, chết một cách kỳ lạ.
Không ai biết chàng phát điên làm sao, mà lại đi leo hết 108 bậc thang của Liên Sinh Tự, mỗi bước đi là một lần quỳ lạy, miệng không ngừng lẩm bẩm về những con sâu kỳ quái nào đó.
Sau khi leo lên được đỉnh Liên Sinh Tự, Tôn Trường Phàm lại đi xuống, rồi lại leo lên.
Chàng cứ đi đi lại lại như vậy, không ăn không uống, ai khuyên cũng chẳng nghe.
Không biết bao nhiêu lần chàng đã leo đến bậc cao nhất, rồi bỗng nhiên dừng lại, không nhúc nhích nữa.
Nhưng trên khóe môi, lại hiện lên một nụ cười mơ hồ.
Một lão hòa thượng chứng kiến cảnh tượng ấy, chắp tay, kính cẩn niệm:
“A Di Đà Phật, mong cho thiên hạ trở lại thái bình.”
—
Khi Tôn Trường Phàm mở mắt ra, chàng phát hiện mình đã quay về 15 năm trước.
Nhìn ngày tháng trước mắt, chàng nheo mắt lại.
Chu Hiên Nhi, lần này không thể để Tạ An chuộc nàng ta nữa.
Chàng vội vàng ra phố, vừa đi vừa tự nhủ phải bình tĩnh, mọi thứ vẫn chưa bắt đầu.
Cho đến khi chàng nhìn thấy nữ nhân đang quỳ dưới đường, mới thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như hòa thượng Liên Sinh kia không lừa chàng.
Chàng vứt xuống một thỏi bạc, cố tỏ vẻ lạnh nhạt, rồi nhớ lại vai diễn tiểu hầu gia ăn chơi của mình.
Chàng cợt nhả nói:
“Này, tiểu nương tử, đến đây, để gia nhìn một chút nào!”
Chu Hiên Nhi khẽ bối rối, vội đáp:
“Công tử, xin đừng động tay động chân!”
Tôn Trường Phàm thấy phiền nhưng không biểu lộ ra ngoài. Chàng nhếch mép, tiếp tục nói:
“Chẳng phải ngươi đang bán mình chôn cha sao? Tiểu gia ta mua ngươi rồi, tiền đây! Đi theo ta, mỗi ngày đều sẽ cho ngươi ăn mặc đẹp như hoa!”
Đám đông xung quanh cười rộ lên, trêu ghẹo không ngớt.
Nhìn thấy ánh mắt ngấn lệ của Chu Hiên Nhi, lòng chàng bỗng trào dâng một cảm giác khó chịu.
Vừa đưa tay ra định kéo nàng ta đi, thì chàng bất ngờ bị một cú đá mạnh trúng người.
Chàng sửng sốt.
Trần Tử Cầm?
Là nàng ấy sao? Không phải nàng ấy đang ngồi thêu áo cưới sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Tôn Trường Phàm ngạc nhiên nhìn gương mặt thanh tú của nàng, chỉ muốn bước đến ôm nàng vào lòng.
Nhưng chàng sợ dọa nàng sợ hãi, nên chỉ đành cố nén lại, lui về sau hai bước, cười gượng:
“Chỗ nào cũng gặp ngươi, Trần Tử Cầm! Hừ! Suốt ngày chỉ biết mách lẻo!”
Trần Tử Cầm nheo mắt nhìn chàng.
Trời ơi, đáng yêu quá!
Chàng siết chặt nắm tay, nhịn không nổi muốn bước tới. Nhưng rồi chàng lại quay lưng bỏ chạy, vừa chạy vừa hét:
“Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!”
Báo ứng chính là phải ở bên ta, cả đời này và đời sau.
Tốt nhất là mãi mãi, trọn đời trọn kiếp.
—
Phiên ngoại: Tạ An
1
Tất cả thần dân Đại Yến đều biết đến Tam hoàng tử Tạ An.
Về ngoại hình, hắn là sự kết hợp hoàn mỹ giữa dung mạo của hoàng đế và mẫu phi.
Về tài văn võ, không ai trong số các hoàng tử có thể sánh bằng hắn.
Tóm lại, hắn là người xuất sắc về mọi mặt, nhưng lại đứng thứ ba trong hàng con cháu hoàng gia.
Mà từ xưa đến nay, Đại Yến luôn có truyền thống lập trưởng tử làm thái tử.
Chỉ tiếc rằng, Đại hoàng tử lại quá… tầm thường.
Tuy nhiên, Tạ An chưa bao giờ bận tâm đến thứ tự ấy.
Khi mẫu phi của hắn nhập cung, gia đình chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm, chẳng thể cung cấp bất kỳ trợ lực nào.
Nhưng bà lại tinh thông việc đoán thánh ý, củng cố ân sủng, và trừ khử kẻ thù.
Bà bẩm sinh là một tay lão luyện trong những mưu mô ấy.
Từ một thiếu nữ nhỏ bé, bà từng bước leo lên vị trí tần phi, rồi trong hậu cung đầy cạm bẫy và máu tanh ấy, bà vẫn bình an sinh hạ hắn, nuôi dưỡng bên mình, sau đó thuận lợi lên đến địa vị quý phi.
Việc nhà mẹ đẻ không có thế lực lại trở thành lợi thế cho bà.
You cannot copy content of this page
Bình luận