Chương 2:
05/11/2024
Chương 3:
05/11/2024
Chương 1:
05/11/2024
Chương 4:
05/11/2024
Chương 5:
05/11/2024
Chương 6:
05/11/2024
Chương 7:
05/11/2024
Chương 8:
05/11/2024
Chương 9:
05/11/2024
Chương 10:
05/11/2024
Chương 20:
06/11/2024
Chương 19:
06/11/2024
Chương 18:
06/11/2024
Chương 17:
06/11/2024
Chương 16:
06/11/2024
Chương 15:
06/11/2024
Chương 14:
06/11/2024
Chương 13:
06/11/2024
Chương 12:
06/11/2024
Chương 11:
06/11/2024
“Vâng.”
Nhìn vào khuôn mặt đỏ hây hây của cô bé, Tôn Trường Phàm khẽ cười nhạt:
“Ngươi vui vì điều gì?”
Tiểu Tử Cầm không để ý đến biểu cảm của chàng, vẫn cười hồn nhiên:
“Vì có huynh mà!”
Chàng ngạc nhiên:
“Vì ta? Ta thì có gì mà vui?”
Cô bé quay lại, chăm chú nhìn vào mắt chàng, đáp:
“Vì rõ ràng huynh rất buồn, nhưng vẫn chịu ở bên chơi cùng ta. Thật tốt quá.”
—
Tôn Trường Phàm bỗng lặng người.
Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân chàng hoàn toàn bỏ mặc mọi chuyện, để mặc gia đình rơi vào cảnh hỗn loạn.
Khắp nơi đều là những kẻ nhân cơ hội tranh giành, tạo thêm rắc rối.
Giữa tình thế rối ren như vậy, lời nói trong sáng và chân thành của tiểu Tử Cầm như một tia sáng le lói, khiến lòng chàng thoáng chốc mềm lại.
Trong phủ, ai nấy đều hoảng hốt, bầu không khí ngột ngạt bao trùm.
Mọi người vừa kỳ vọng vào Tôn Trường Phàm, vừa chất hết gánh nặng lên vai chàng, nhưng đồng thời lại chẳng ai tin tưởng chàng.
Ngày ngày, họ chỉ buông những lời mỉa mai lạnh nhạt.
Không ai nhận ra nỗi đau khổng lồ đang đè nặng lên tâm hồn đứa trẻ tám tuổi vừa mất mẹ, như muốn nhấn chìm chàng.
Một đứa bé vừa mất đi mẫu thân, nhưng lại không có quyền được đau buồn.
Ngay cả ở từ đường, chàng cũng không được phép khóc vì như vậy sẽ bị cho là yếu đuối.
Lời nói trong trẻo của Tử Cầm như khơi mở một khe hở trong lòng chàng.
Cuối cùng, đã có người nhận ra cảm xúc của ta, cuối cùng đã có người quan tâm đến ta.
—
“Ơ? Trường Phàm ca ca đừng khóc mà! Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!”
“Hửm?”
Lúc này, Tôn Trường Phàm mới nhận ra mình đã khóc ướt cả mặt.
Chàng bật khóc nức nở, từng hình ảnh đau thương trong quá khứ hiện về rõ ràng trong đầu.
Chàng khóc như muốn trút bỏ hết tất cả những uất ức, những tổn thương chất chứa trong lòng bấy lâu nay.
—
Hình ảnh mẫu thân những ngày cuối đời không ngừng hiện lên trong tâm trí chàng.
Dù đau đớn cùng cực, bà vẫn dịu dàng ôm chàng, khẽ dặn dò:
“Đừng buồn, đừng báo thù.”
Cho đến giây phút cuối cùng, bà cũng không nhắm mắt được.
Chỉ khi nghe chàng nói rằng mình sẽ không buồn nữa, bà mới có thể an lòng mà nhắm mắt lại.
—
Nhìn thấy Tôn Trường Phàm khóc, Tử Cầm hoảng hốt, mặt tái nhợt, không biết phải làm gì.
Nghĩ đến cách phụ thân từng dỗ dành mình, nàng liền ôm lấy chàng, vỗ nhẹ lưng chàng và nói:
“Ngoan nào, ngoan nào, không sợ, không sợ.”
“Này.”
Nghe thấy tiếng gọi, Tử Cầm vừa định cúi đầu nhìn chàng thì bất ngờ bị h chàng ắn đưa tay đẩy mặt sang một bên.
Khi nàng quay lại, thấy trên mặt Tôn Trường Phàm đã được lau khô, chỉ còn đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
“Chuyện hôm nay nếu ngươi dám nói ra, ta sẽ giết ngươi! Nghe chưa?”
Tử Cầm rụt cổ lại, ấp úng:
“Chuyện… chuyện gì cơ?”
Nghe vậy, Tôn Trường Phàm không nhịn được, phì cười:
“Ngươi ngốc thật đấy…”
Tử Cầm nổi giận, cơn giận kiểu không thể dỗ dành được!
Rõ ràng mọi người đều khen nàng thông minh lanh lợi, thế mà tên này lại bảo nàng ngốc! Hừ!
Ban đầu, nàng còn thấy Trường Phàm ca ca rất đẹp trai, nhưng giờ thì hết thích rồi, phì!
—
Cuối cùng, Tôn Trường Phàm không còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn trở thành môn sinh của Trần tể tướng.
Ban đầu chàng nghĩ rằng Trần tể tướng là người do hoàng thượng phái đến để dạy chàng thành phế vật.
Thế nhưng, không ngờ rằng người này thực sự nghiêm túc truyền dạy cho mình.
Ngày qua tháng lại, chàng trở thành kẻ ăn chơi trác táng nổi tiếng nhất kinh thành, còn cô bé ấy vẫn ngây thơ như thuở nào.
Chàng nhìn nàng từ khi chỉ là một đứa trẻ nhỏ xíu, đến khi chợt nhận ra, ánh mắt của mình đã không thể rời khỏi nàng nữa.
Chỉ tiếc rằng nàng lớn chậm quá, mới chỉ mười một tuổi, trong khi chàng đã không còn thích hợp để thường xuyên lui tới phủ tể tướng nữa.
Phủ Hầu sau nhiều năm đã bước vào quỹ đạo ổn định, tài sản, điền trang đều được quản lý đâu ra đấy.
Chàng còn bí mật gây dựng thế lực riêng trong dân gian, để phòng ngừa bất trắc.
Giờ đây chỉ cần tiếp tục củng cố những thế lực ấy, âm thầm phát triển, rồi tìm cách cưới nàng, là cả đời này của chàng xem như viên mãn.
Nhưng ai ngờ, duyên phận lại trêu người đến thế, người mà chàng luôn nhung nhớ, lại đem lòng si mê Tam hoàng tử ngay từ lần đầu gặp mặt.
Cuối cùng, khó khăn lắm nàng mới trưởng thành.
Khi ấy ánh mắt nàng trong sáng rạng ngời, cuốn hút đến lạ kỳ.
Nếu ánh mắt ấy dành cho chàng, thì còn gì bằng?
—
Không bao lâu sau, cuộc tranh giành ngôi vị bước vào giai đoạn khốc liệt, cuối cùng nàng đã thành thân với Tam hoàng tử.
Trần tể tướng ngày ngày thở dài chán nản, mà chàng cũng chẳng thể làm gì hơn.
Ban đầu, chàng định cướp nàng về.
So với một Tam hoàng tử bận rộn tranh đoạt ngôi vị, có lẽ Hoàng thượng sẽ vui vẻ gả ái nữ của tể tướng cho một Hầu gia vô dụng như chàng.
Nhưng tiếc thay, chàng lại không nỡ tước đoạt nụ cười trên môi nàng.
Chàng chỉ đành cắn răng âm thầm chuẩn bị sính lễ thêm cho nàng.
Tam hoàng tử phải tiêu tốn không ít trong cuộc tranh ngôi, số hồi môn này chắc sẽ đủ để hắn đối đãi tử tế với nàng.
Không ngờ, ngày thành thân của nàng, trong bộ hỷ phục đỏ rực, nàng còn đẹp hơn trong giấc mộng của chàng.
Lúc ấy, chàng chợt hối hận, nhưng chuyện đã rồi.
—
Phủ Tam hoàng tử ngoài lỏng trong chặt, chàng lo sẽ gây phiền phức cho nàng, nên cũng không dám dò hỏi tin tức gì thêm.
Cả ngày chàng vùi mình trong các tửu quán, lấy men say làm bạn.
Thế lực trong dân gian mà chàng gây dựng suốt những năm qua giờ đã thành hình, đủ mạnh để khiến triều đình phải dè chừng.
Chàng ẩn mình trong bóng tối, nhìn đám quan lại triều đình tìm hiểu ngọn ngành, chỉ cảm thấy giống như xem trò hề.
Ai ngờ, mới ba tháng sau, Tam hoàng tử đã nạp thêm một trắc phi!
Lòng chàng càng thêm hối hận, vội tra xét thân phận nữ nhân kia – Chu Hiên Nhi, hóa ra là nữ nhi thất lạc của Thượng thư Bộ Hộ!
Điều nực cười là, địa vị của ả trong phủ còn lấn át cả nàng.
Tên Tạ An kia đúng là mù quáng!
Vốn dĩ Tạ An có ý mời gọi thế lực của chàng về dưới trướng hắn, và chàng cũng đã định nhận lời.
Nhưng giờ thì, hắn chẳng xứng đáng.
Thế là, chàng cho thuộc hạ thẳng thừng từ chối.
Nhìn nét mặt ngơ ngác của Tạ An khi bị cự tuyệt, thật đáng hả hê – chẳng phải trước đó người của chàng vẫn còn tiếp đón hắn rất tử tế sao, sao bây giờ lại thay đổi đến thế?
Nhưng sau đó, lại có tin đồn Chu Hiên Nhi mang thai, bị Vương phi hãm hại dẫn đến sảy thai.
Tạ An nổi giận, suýt nữa đã phế truất nàng Trần Tử Cầm.
Tôn Trường Phàm không kiềm được cơn giận.
Dù ả trắc phi kia chỉ là một thiếp thất, nhưng Tạ An lại sủng thiếp diệt thê, còn để cho ả mang thai trước cả chính thất.
Dù cho Vương phi có hại ả thì đã sao?
Huống hồ, theo điều tra của chàng, Trần Tử Cầm chỉ đùa ác với vài hạt ba đậu, làm sao có thể biến thành thạch tín để gây họa lớn thế này?
Nhất định có uẩn khúc trong chuyện này.
Chàng vốn chẳng phải người tốt lành gì, chỉ biết thiên vị kẻ mà mình yêu thích.
Đừng nói là chàng không tin rằng Trần Tử Cầm hạ hồng hoa, mà cho dù nàng thật sự làm vậy, đối với chàng cũng chẳng khác gì giết một kẻ tầm thường, không đáng nhắc tới.
Chỉ tiếc là Tạ An quá phẫn nộ, suýt chút nữa đã giết nàng.
Thay vào đó, hắn đánh nàng năm mươi gậy.
Phải đau đớn nhường nào.
Ánh mắt Tôn Trường Phàm tối lại, sát ý bị kìm nén trong đáy mắt.
Chàng biết, không thể để Trần Tử Cầm tiếp tục ở lại bên Tạ An được nữa.
Còn Chu Hiên Nhi, cũng phải điều tra xem có phải ả cố ý gây chuyện để tranh sủng không…
You cannot copy content of this page
Bình luận