Chương 2:
05/11/2024
Chương 3:
05/11/2024
Chương 1:
05/11/2024
Chương 4:
05/11/2024
Chương 5:
05/11/2024
Chương 6:
05/11/2024
Chương 7:
05/11/2024
Chương 8:
05/11/2024
Chương 9:
05/11/2024
Chương 10:
05/11/2024
Chương 20:
06/11/2024
Chương 19:
06/11/2024
Chương 18:
06/11/2024
Chương 17:
06/11/2024
Chương 16:
06/11/2024
Chương 15:
06/11/2024
Chương 14:
06/11/2024
Chương 13:
06/11/2024
Chương 12:
06/11/2024
Chương 11:
06/11/2024
Đợi đến khi ta uống xong, ngẩng đầu lên thì trong phòng chỉ còn ta và Tôn Trường Phàm, mắt đối mắt.
“Hả? Các nàng ấy đi đâu hết rồi? Ta còn chưa được ăn gì mà.”
Tôn Trường Phàm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của ta vì uống rượu, nghi hoặc hỏi:
“Tể tướng… Khụ, khụ… Nhạc phụ hoặc ma ma trong nhà không đưa cho nàng quyển sổ nhỏ nào sao?”
Ta nhíu mày nhớ lại.
Có vẻ như họ đã đưa, nhưng kiếp trước ta lỡ làm đổ trà lên, mực lem hết cả, chỉ loáng thoáng nhận ra hình hai người đang quấn lấy như đang đánh nhau.
Ở kiếp trước, do ta bày kế hại Chu Hiên Nhi bị phát hiện, ngày thành thân ấy, ta thậm chí không gặp được Tạ An.
Về sau cũng chẳng có cơ hội gặp lại, ngay cả cùng dùng bữa cũng đã là chuyện xa xỉ.
Ở kiếp này, quyển sổ trông cũng na ná quyển trước, nên ta không xem.
Lúc đó ta đang đọc tiểu thuyết nên bỏ qua luôn và quên mất.
Nghe hắn hỏi, ta vô thức đáp:
“Ý ngươi là cuốn sách về hai người đánh nhau ấy à? Ta xem rồi, sao thế?”
Tôn Trường Phàm bị lời nói của ta làm cho nghẹn lại, mất vài giây mới lắc đầu cười:
“Đúng là chịu thua nàng.”
Ta nhíu mày:
“Hả? Thành thân còn phải học võ à? Khó vậy sao?”
Tôn Trường Phàm ngước mắt nhìn ta, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ mà ta không hiểu nổi. Giọng hắn trở nên khàn khàn:
“Không sao, ai bảo ta có lòng kiên nhẫn. Ta sẽ từ từ dạy…”
Ta nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu:
“Bắt buộc phải học à? Không học không được sao?”
Hắn không trả lời, chỉ bất ngờ leo lên giường, ngồi trên người ta, đặt ta nằm xuống.
Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt ta, khẽ nói:
“Nhất định phải học.”
Ta cảm thấy nóng bức, vô thức kéo nhẹ cổ áo, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngày càng sâu thẳm của hắn, lòng ta bỗng dưng hoảng sợ.
Tôn Trường Phàm từ từ cúi xuống, khuôn mặt chỉ cách ta một tấc.
Hắn nắm lấy tay ta, khẽ gọi:
“Đoàn Đoàn?”
Mặt ta lập tức đỏ bừng:
“Đừng gọi ta như thế!”
Ta đẩy hắn ra, nhưng khoảng cách quá gần khiến ta cảm thấy vô cùng bối rối và bất an.
“Đoàn Đoàn… ”
Giọng hắn càng khàn đặc hơn. Và rồi… Hả? Đôi tay của hắn bắt đầu mơn trớn trên người ta.
Ta vặn vẹo người không tự nhiên, lòng đầy hỗn loạn.
“Hả? Ngươi cởi y phục của ta làm gì?”
“Ê, tay của ngươi đang đặt ở đâu vậy?”
“Á á! Đau, đau quá!”
(- Nội dung đang tải – phải mua VVIP mới được đọc tiếp nhưng truyenhn.com ko bán VVIP =)))
“Đoàn Đoàn… Dậy thôi nào… ”
Tiếng gọi bên tai khiến ta nhíu mày, trở mình.
Nhưng rồi cảm giác có ai đó đang sờ soạng trên người khiến ta buộc phải mở mắt ra, ta tóm lấy bàn tay kia và bĩu môi:
“Ta không học nữa! Cả đêm học rồi! Đau chết mất!”
Toàn thân ta ê ẩm, những vết bầm tím hiện rõ trên da, khiến ta cảm thấy đây hoàn toàn không phải là luyện võ gì cả.
Ta đã bị lừa.
Ta muốn về hỏi phụ thân hoặc đại ca, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Làm sao mà nói được đây? Tên hỗn đản Tôn Trường Phàm đã lừa ta học “võ”, kết quả lại thành ra thế này… khụ khụ…
Hắn lại càng ghé sát vào tai ta, giọng nói khàn khàn:
“Ta đã chờ lâu như thế, đây mới chỉ bắt đầu thôi mà…”
Ta giằng tay ra khỏi hắn, trong lòng thầm nghĩ:
“Từ khi nào mà tên này lại khỏe thế? Rõ ràng lúc nhỏ ta chỉ cần một đấm là hắn lăn ra rồi mà!”
Cuối cùng, ta giãy giụa thất bại, lại bị hắn bắt lấy và… “luyện võ” thêm một trận nữa.
Khó quá, thật là khó!
Nhìn màn trướng trên giường đung đưa, ta thầm nghĩ:
“Cả đời ta có lẽ sẽ bị luyện võ mà chết mất thôi. Quá khó rồi.”
—
Hóa ra, chuyện thành thân lại là như thế này.
Đêm động phòng hoa chúc, ta cảm nhận được rõ ràng sức nặng của nó.
Sau một tháng nằm cùng giường với Tôn Trường Phàm, ta quyết định phải đến chùa tạm lánh vài ngày.
Không, đến chùa để cầu phúc cho thiên hạ thái bình, thuận lợi và… ừm, “hạnh phúc”.
Tiện thể, ta sẽ gặp lại một số người quen cũ.
(Các hoàng tử đang tranh đoạt ngôi báu: “Đầu chúng ta đã sắp hói vì lo nghĩ mà ngươi lại đi cầu cái gì hạnh phúc?!”)
Dù sao đi nữa, trong ánh mắt đầy ai oán của Tôn Trường Phàm, ta vui vẻ thu dọn hành lý, mang theo Tiểu Khâm, Tiểu Kỳ, Tiểu Thư và Tiểu Họa, rồi cùng nhau chạy đến chùa Liên Sinh.
—
Chùa Liên Sinh là ngôi chùa linh thiêng bậc nhất của Đại Yến.
Tương truyền, vị trụ trì đời đầu không có phụ mẫu, được sinh ra từ ao sen sau núi.
Ngài mang phẩm chất “xuất ư nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu” – tức là, dù sinh ra từ bùn lầy nhưng vẫn thanh khiết, không bị ô nhiễm và không mê hoặc. (Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn)
Ngài nổi tiếng với tính cách ôn hòa nhưng cương trực.
Sau trăm năm, linh hồn ngài không siêu thoát đến cõi cực lạc mà vẫn lưu lại trong chùa, giúp đỡ những người hữu duyên.
Người nào may mắn gặp được linh hồn ngài sẽ được ban cho một điều ước.
Tương truyền, người sáng lập Đại Yến – Yên Văn Đế – từng gặp vị trụ trì đầu tiên của chùa Liên Sinh khi chùa còn là một ngôi miếu hoang tàn.
Ngài đã ước nguyện cứu độ chúng sinh và từ đó trở thành chân long thiên tử, thống nhất thiên hạ.
Thuở nhỏ, ta luôn nghĩ đó là một câu chuyện ma quái.
Ngươi thử tưởng tượng xem: Đêm đen gió lớn, bóng cây lay động, ngươi một mình trú ngụ trong ngôi miếu hoang giữa núi sâu, bỗng dưng một linh hồn xa lạ xuất hiện, cười nham nhở và bảo rằng sẽ ban cho ngươi một điều ước.
Nói thật, nếu là ta, có lẽ ta sẽ chết khiếp tại chỗ, rồi trở thành đồng loại của linh hồn đó luôn.
—
Sau hai canh giờ ngồi xe lắc lư, cuối cùng ta cũng đến nơi.
Nhìn bậc thang đá cao chót vót trước mặt, ta không khỏi rùng mình.
Đến khi leo lên tới đỉnh, cảm giác như chỉ còn lại nửa cái mạng.
Ta thầm nghĩ: Nếu mà lăn xuống, chắc chắn là chết không thể cứu nổi.
Đến cổng chùa, một tiểu hòa thượng chừng mười tuổi, môi hồng răng trắng, bước ra tiếp đón.
Dù nhỏ tuổi nhưng trên người hắn toát ra vẻ thanh thản, bình yên.
Hắn dẫn ta đến trước cửa phòng khách, cúi người hành lễ.
Ta cũng đáp lễ, rồi tiện tay… xoa đầu hắn.
Tiểu hòa thượng: “…”
Ta: “…”
—
Thật sự không kiềm chế được! Ta đã bị cảm xúc “mẹ yêu con” đột ngột đánh úp.
Để xoa dịu bầu không khí có phần lúng túng, ta lấy ra một gói nhỏ đựng mứt mà mình mua nhưng chưa kịp ăn ra.
“Ngươi ăn không?”
Tiểu hòa thượng nhìn chằm chằm vào gói mứt trên tay ta, vẻ thanh thản trên gương mặt dần biến mất, khóe miệng hiện lên nét tươi cười đầy ngây thơ.
“Cảm ơn thí chủ, nhưng… như vậy không ổn lắm đâu…”
Hắn nói ngập ngừng, mắt vẫn dán chặt vào mứt.
Ta nhướng mày, rồi nhét luôn gói mứt vào tay hắn:
“Cho ngươi rồi thì cứ cầm lấy!”
“Vậy… tiểu tăng xin nhận!”
Hắn cầm lấy gói mứt, rồi vui vẻ chạy biến đi.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy, khóe môi ta bất giác cong lên.
—
Vị tiểu hòa thượng này tên là Thính Trúc.
Ở kiếp trước, khi ta bị giam giữ trong chùa, chính hắn là người mang cơm cho ta mỗi ngày.
Thực ra, người trong chùa không làm gì ta cả.
Chỉ là khi đó, ta luôn chìm trong u sầu và oán trách số phận, khiến tất cả những ai đến đưa cơm đều bị ta mắng cho đến phát khóc mà bỏ đi.
Nhìn họ tức giận rời đi, ta cứ cảm thấy như mình đã thành công làm cho Tạ An tức chết, và điều đó khiến ta vui sướng vô cùng.
Không ngờ rằng về sau, chùa lại phái một tiểu hòa thượng nhóc tì đến chăm ta, khiến ta chẳng còn chút hứng thú gây sự nữa.
You cannot copy content of this page
Bình luận