Chương 2:
05/11/2024
Chương 3:
05/11/2024
Chương 1:
05/11/2024
Chương 4:
05/11/2024
Chương 5:
05/11/2024
Chương 6:
05/11/2024
Chương 7:
05/11/2024
Chương 8:
05/11/2024
Chương 9:
05/11/2024
Chương 10:
05/11/2024
Chương 20:
06/11/2024
Chương 19:
06/11/2024
Chương 18:
06/11/2024
Chương 17:
06/11/2024
Chương 16:
06/11/2024
Chương 15:
06/11/2024
Chương 14:
06/11/2024
Chương 13:
06/11/2024
Chương 12:
06/11/2024
Chương 11:
06/11/2024
Tâm trạng u ám của ta dần tan biến, bỗng nhiên ta nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Ơ?”
Quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, ta liền thấy một bóng lưng quen thuộc đang lớn tiếng hô:
“Đại! Đại!”
Ta nhướn mày nhìn bảng hiệu trên cổng:
“Sòng Bạc Như Ý”.
Ngay lúc ấy, tiểu đồng bên cạnh hắn thấy ta liền ra sức huých tay vào hắn.
“Chậc, làm gì vậy? Tiểu gia đang vui mà!”
Hắn lơ đãng quay đầu lại nhìn, vừa khéo chạm phải ánh mắt ta đang mỉm cười nhìn hắn.
…
…
Tôn Trường Phàm ngẩn người, do dự vài giây, rồi lập tức kéo ta đi vào sòng bạc.
“Ngươi làm gì vậy?”
Ta vừa hỏi vừa nhíu mày.
Hắn ngoái đầu cười hì hì:
“Pháp bất trách chúng! Ngươi cùng chơi thì ta sẽ không bị đánh!”
Mặc dù sòng bạc không cấm nữ nhân vào, nhưng kiếp trước ta luôn duy trì vẻ đoan trang, chưa từng đặt chân đến đây.
“Hừm…”
Có vẻ cũng khá thú vị.
—
Ban đầu ta còn chút e dè, không hiểu lắm mấy cái trò “đại” hay “báo tử” là gì, nên cứ đoán bừa.
Không ngờ lại đoán trúng vài lần, ta phấn khích đến mức mặt cũng đỏ lên.
Thú vị thật đấy!
Qua một canh giờ, dè dặt là gì? Ta chưa từng thấy, suýt nữa đã xắn tay áo xông lên đài.
Tôn Trường Phàm nhìn khuôn mặt hồng hào của thiếu nữ bên cạnh, nàng hớn hở đến mức suýt nhảy múa, hắn không khỏi bật cười thành tiếng.
May thay nơi này vốn đã ồn ào, Trần Tử Cầm hoàn toàn không chú ý, trong mắt nàng chỉ có những chiếc cốc lắc xúc xắc.
Tôn Trường Phàm nào có tâm tư nhìn cốc lắc, hắn chỉ cần nghe cũng biết là số mấy.
Lúc này, hắn đang chăm chú nhìn bàn tay vô thức kéo tay áo mình, thon dài tinh tế, móng tay hồng hào.
Chủ nhân của bàn tay ấy cười, đôi mắt sáng lấp lánh, như chứa đầy những vì sao nhỏ.
Trong lòng hắn không khỏi cảm thán, may thay, dễ dỗ dành, trông có vẻ không còn buồn nữa~
—
Lần đầu tiên ta phát hiện ưu điểm của Tôn Trường Phàm!
Hắn thật quá lợi hại! Không nhìn cốc lắc cũng có thể đoán được số mấy!
Ta ôm 500 lượng bạc thắng được trong lòng, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
“Ha~ Có tiền đồ thật, không nặng sao?”
Nam nhân bên cạnh cong môi cười, vung vẩy bím tóc nhỏ, nhìn ta nói.
“Không nặng! Đây là bạc ta tự mình kiếm được! Không hề nặng chút nào!”
Tôn Trường Phàm cười híp cả mắt, đôi lúm đồng tiền trên má càng sâu thêm.
Hắn xoa đầu ta, còn ta thì ríu rít kể với hắn về cảm giác lần đầu đến sòng bạc hôm nay.
Hắn mua cho ta một xiên kẹo hồ lô.
Vì tay ta đang bận ôm bạc, hắn liền đút từng viên cho ta ăn, thỉnh thoảng lại ăn cùng một miếng.
Chẳng mấy chốc đã về đến phủ.
Nhờ có cuộc vui này, tâm trạng nặng nề của ta đã hoàn toàn tan biến.
Ta đứng ngoài cửa, cứ chần chừ, muốn nói lời cảm ơn nhưng lại có chút ngại ngùng.
Nói thế nào đây?
Chẳng lẽ bảo rằng hôm nay ta nhận ra mình thật ngốc nghếch, lại còn vô tình mất đi một người bạn, tâm trạng rất tệ, may mà gặp được ngươi ở sòng bạc rồi ngươi kéo ta đi chơi?
Hừm… Nếu nói vậy, không phải hắn sẽ càng đắc ý sao?
Nhìn thấy ta đang lưỡng lự, hắn cười, nhẹ nhàng chạm vào trán ta, ôn tồn nói:
“Vào đi thôi, không nặng đâu mà.”
Ta lại do dự một chút, cuối cùng lập tức nói:
“Hôm nay cảm ơn ngươi.”
Nói xong, ta vội vã chạy vào trong phủ, tim đập loạn nhịp như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Ta không nhìn thấy ánh mắt hắn khẽ sững lại khi dõi theo bóng lưng ta khuất dần.
—
Ra ngoài gây chuyện, sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Tối đó, khi tắm rửa, ta phát hiện trên cánh tay đã xuất hiện vài vết bầm tím.
Thật mất mặt!
Do ôm bọc bạc suốt đường về mà bị thế này. Chắc chắn ngày mai sẽ rất đau.
“Hừ…”
Ta thở dài, bước ra khỏi thùng tắm.
Tiểu Thư giúp ta lau khô tóc, sau đó ta uống một ít sữa rồi mặc yếm nhỏ và quần lụa, trèo lên giường ngủ.
Có lẽ vì chơi quá vui nên vừa chạm gối, ta đã chìm vào giấc ngủ.
—
Khi nam nhân kia đến, thấy Trần Tử Cầm đang nằm dang tay dang chân trên giường, miệng còn khẽ ngáy.
Hắn mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên người nữ tử đang say ngủ.
Chăn chỉ đắp hờ đến bụng, bờ vai trắng ngần lộ ra ngoài.
Nghĩ đến cảnh sắc ẩn hiện sau lớp yếm, lòng hắn bỗng nổi lên dục niệm.
Hắn nhắm mắt, cố gắng đè nén cảm xúc đang trỗi dậy.
“Tiểu yêu tinh.”
Hắn khẽ mắng một tiếng, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, cẩn thận bôi thuốc lên những vết bầm trên cánh tay của nàng.
Cảm giác mềm mại dưới đầu ngón tay khiến đôi mắt hắn trở nên thâm trầm hơn.
Nhìn đôi môi hồng nhạt hơi chu lên khi ngủ, hắn không kìm được, cuối cùng chỉ dùng ngón tay khẽ chạm nhẹ vào đó.
“Ưm…”
Trần Tử Cầm khẽ rên một tiếng, rồi xoay người nằm nghiêng.
Hắn mỉm cười, cẩn thận kéo chăn lên, đắp lại cho nàng.
Dù sao cũng chỉ còn chưa đầy một tháng nữa, rất nhanh thôi là có thể “ăn” rồi.
—
Quả nhiên chuyện ta đi sòng bạc đã đến tai phụ thân.
Ta nhìn người đàn ông trước mặt đang nổi giận đùng đùng, và trong tay ta đã có được chiếc vòng tay mới nhất của Bảo Trâm Cư.
Phụ thân cho rằng Tôn Trường Phàm dẫn ta đến nơi ô uế như sòng bạc ắt hẳn sẽ khiến tâm hồn non nớt của ta bị tổn thương, nên mua quà để an ủi ta.
Ta gật đầu như điên, không ngớt lời khen ngợi tầm nhìn sáng suốt của phụ thân, đồng thời không ngần ngại bán đứng Tôn Trường Phàm.
Ta tố cáo hắn đã lừa kéo ta vào sòng bạc và kể tội hắn một cách sinh động.
Thế là, lần sau khi hắn đến thăm, hắn bị phụ thân dùng roi mây đuổi đánh khắp phủ, khiến ta cười đến chảy cả nước mắt.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, phụ thân đã mời ma ma lễ nghi từ trong cung ra để dạy ta các quy củ.
—
Ta lặng lẽ ngồi thêu khăn voan đội đầu, thì đại ca cũng trở về sau hành trình vất vả.
Vì ca ca rời nhà từ nhỏ, chinh chiến suốt nhiều năm nên tính tình lạnh lùng, xa cách như băng giá, khiến ta và huynh ấy không thân thiết cho lắm.
Dù vậy, huynh ấy vẫn luôn rất cưng chiều ta.
Kiếp trước, khi phụ thân ta bị xử trảm, ca ca đang trên đường về.
Đến lúc huynh ấy về đến nơi thì ta đã ch*ết, chẳng thể gặp nhau lần cuối.
Lần này, hắn đứng trước mặt ta, nhìn kỹ một lượt từ đầu đến chân.
Dường như hắn muốn đưa tay xoa đầu ta, nhưng lại sợ làm ta giật mình nên chỉ đứng ngượng ngùng.
Ta chủ động bước tới ôm lấy huynh ấy, nói khẽ:
“Ca ca, hoan nghênh huynh trở về.”
Ca ca khựng người, sau đó nhẹ nhàng vỗ đầu ta, cảm động nói:
“Muội lớn rồi.”
Rồi ngay lập tức, ca ca xoay người, với vẻ mặt dữ tợn, lao đi tìm Tôn Trường Phàm để quyết đấu.
Trong lòng huynh ấy thầm nghĩ:
“Muội muội mới chịu gần gũi mình một chút đã bị người ta dụ dỗ đi, thật quá đáng!”
Nhìn bóng lưng đại ca đang tức giận bỏ đi, ta bật cười.
Quả thực được sống lại lần này là điều quá tuyệt vời, có thể bù đắp tất cả những nuối tiếc trong quá khứ.
Chỉ nghĩ đến cảnh Tôn Trường Phàm bị đại ca đuổi khắp nơi, dáng vẻ lúng túng mà ta buồn cười vô cùng, lòng cũng cảm thấy mãn nguyện không kể xiết.
Chẳng ngờ rằng, kết quả lại là đại ca bị mũi thương đỏ của Tôn Trường Phàm dí vào cổ!
—
Sau khi đại ca trở về, huynh cùng phụ thân bàn chuyện trong thư phòng.
You cannot copy content of this page
Bình luận