Chương 2:
05/11/2024
Chương 3:
05/11/2024
Chương 1:
05/11/2024
Chương 4:
05/11/2024
Chương 5:
05/11/2024
Chương 6:
05/11/2024
Chương 7:
05/11/2024
Chương 8:
05/11/2024
Chương 9:
05/11/2024
Chương 10:
05/11/2024
Chương 20:
06/11/2024
Chương 19:
06/11/2024
Chương 18:
06/11/2024
Chương 17:
06/11/2024
Chương 16:
06/11/2024
Chương 15:
06/11/2024
Chương 14:
06/11/2024
Chương 13:
06/11/2024
Chương 12:
06/11/2024
Chương 11:
06/11/2024
Tiểu tử này diễn giỏi thật, suýt chút nữa ta đã tin là thật.
Nhìn vẻ do dự trên mặt phụ thân, quản gia Hầu phủ lập tức dâng danh sách sính lễ.
Hầu phủ tích lũy cơ nghiệp trăm năm, tuy giờ đã rời xa chính sự nhưng tài sản lại không ít.
Dường như lần này họ dốc cả gia sản ra, danh sách dài dằng dặc, bao gồm đủ loại kỳ trân dị bảo, từ lương thực, y phục, cho đến dược liệu, trang sức, cửa hàng.
Tổng cộng có 98 rương lễ vật.
Ngay cả sính lễ của Hoàng hậu nương nương cũng chỉ có 99 rương hồi môn, chứ đừng nói đến những món trân quý trong đó.
Điều này khiến ta nghi ngờ liệu hắn đã âm thầm chuẩn bị từ lâu rồi chăng?
Hừm… Ta có cảm giác bản thân đã rơi vào bẫy.
—
Phần sau của câu chuyện, ta không còn nghe rõ nữa, chỉ mơ hồ trở về phòng.
Kiếp trước, ta và Tôn Trường Phàm chẳng có nhiều liên hệ.
Về sau, hắn đứng về phe Tạ An, quan hệ với ta trở nên xa cách, thậm chí chẳng còn là bạn bè sơ giao.
Mỗi lần gặp, hắn đều nhìn ta với ánh mắt đầy địch ý.
Vậy mà, sao ở kiếp này, mọi chuyện lại thành ra thế này?
—
Một canh giờ sau, phụ thân ta rón rén bước vào phòng, cầm chén trà lên uống một ngụm, dường như đang cân nhắc lời nói.
Nhìn bộ dạng của ông, ta khẽ mỉm cười:
“Phụ thân đã đồng ý rồi sao?”
Trần tể tướng nhìn vào khuôn mặt tươi cười của con gái, khẽ đáp:
“Chuyện là thế này, nếu con không thích, thực ra vẫn có thể từ chối. Nhưng con cũng hiểu rõ, hiện giờ các hoàng tử đang tranh đoạt ngôi vị.”
“Tiểu Hầu gia tuy phong lưu, nhưng nhân phẩm không tệ, lại không đứng về phe nào. Gả vào nhà hắn sẽ an toàn, không bị cuốn vào thị phi.”
“Con cũng đừng thấy tiểu Hầu gia trông như kẻ ham chơi vô dụng, hắn rất biết chừng mực, chưa bao giờ làm điều gì sai trái.”
“Nếu sau này hắn dám ức hiếp con, chắc chắn ta sẽ đến dạy dỗ hắn!”
Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của phụ thân, lúc chau mày, lúc lại dè dặt quan sát sắc mặt ta, có lúc lại nổi giận, ta không nhịn được bước tới ôm lấy ông.
Trần tể tướng sững người, cảm nhận cổ mình ướt đẫm, liền xót xa nói:
“Làm sao vậy? Ôi chao, ôi chao, bảo bối của ta đừng khóc, đừng khóc. Không gả nữa, không gả nữa. Phụ thân sẽ nuôi con cả đời, được không? Hửm?”
“Phụt …”
Ta bật cười qua hàng lệ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt phụ thân nhăn lại vì thương xót.
Ông cẩn thận lau nước mắt cho ta, ta khẽ lắc đầu rồi nói:
“Con vẫn sẽ gả, chỉ là… Con không phải người thông minh, lại hay gây phiền phức, vậy mà vẫn có một phụ thân tốt nhất thế gian. Thật là may mắn quá đỗi.”
Lời nói của ta khiến Trần tể tướng cảm động vô cùng, trong lòng ông mềm nhũn.
Nhìn nữ nhi trưởng thành, khóe mắt ông đỏ hoe nhưng không dám rơi lệ.
Ông khẽ gật đầu, vỗ nhẹ lên đầu ta rồi nói:
“Ai nói thế! Bảo bối của ta là người thông minh nhất!”
Sợ bản thân bật khóc trước mặt con gái, ông vội đứng dậy nói có việc phải đi.
Ông xoay người bước nhanh về phía từ đường, muốn chia sẻ tin vui này với phu nhân đã khuất.
Ta nhìn theo bóng lưng phụ thân khuất dần, khẽ cười.
Dù không biết vì sao mình được sống lại lần nữa, nhưng… Thật tốt biết bao.
Sau tấm bình phong, một bóng người lặng lẽ đứng đó, khóe môi khẽ nhếch, lúm đồng tiền thoáng hiện trên gò má.
—
Nói ra thì thật không hay, nhưng ta lại lần nữa trở thành đề tài nóng hổi.
Sau khi từ hôn với Tam hoàng tử, ta lại sắp thành thân với Tiểu Hầu gia – kẻ nổi danh phóng đãng bậc nhất Yến Kinh.
Ta đã quá quen với việc từ chối những lời mời mọc.
Sau khi trao tín vật cùng Hầu phủ, mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi. Hợp bát tự xong, ngày thành thân được ấn định vào ngày rằm tháng sau?
Còn 30 ngày nữa sao???
Hoàng thượng bị phụ thân ta nhõng nhẽo đòi hỏi, vì lo sợ ta bị thiệt thòi, ngài miễn cưỡng ban cho ta phong hàm An Ninh Quận chúa.
Ta chẳng có nhiều bằng hữu, nhưng Quận chúa Lâm Thân đã đến tặng lễ vật.
Nhìn ta, nàng như muốn hỏi liệu ta đã suy nghĩ kỹ càng chưa.
Ta khẽ gật đầu, nàng ta thoáng trầm tư, khóe môi hơi nhếch lên đầy phức tạp.
Khi ra về, nàng ta gặp Chu Hiên Nhi.
Hai người đối mặt, không khí trở nên ngột ngạt, khiến tình cảnh này như một thảm họa.
Cảnh tượng quen thuộc ấy khiến ta khựng lại.
Hóa ra… Kha Ninh lại thích Tạ An ư?
Kha Ninh chính là khuê danh của Quận chúa Lâm Thân.
Đã lâu rồi ta không gọi nàng ta bằng cái tên ấy.
Nhưng Kha Ninh đã đính hôn cùng đại ca ta từ lâu rồi…
Những ký ức kiếp trước bất chợt ùa về trong tâm trí.
Nàng chính là người đã kể cho ta nghe mọi sở thích, mọi lịch trình của Tạ An, khi ta cảm thấy cô đơn nhất.
Sau khi Kha Ninh gả cho đại ca ta, nàng vẫn thường đến nghe ta tâm sự, còn cho ta lời khuyên và Tiểu Chu làm việc…
Ta chợt hiểu ra, sao những sở thích mà nàng nói với ta luôn kỳ quái đến vậy.
Sao loại thuốc ta định bỏ vào thức ăn của Chu Hiên Nhi là ba đậu lại biến thành thạch tín.
Sao những trò đùa nhỏ nhặt của ta lại luôn bị đẩy đến mức gây nguy hiểm cho mạng người.
Ta từng nghĩ rằng chính Chu Hiên Nhi cố ý khuếch đại mọi chuyện để khiến Tạ An ghét bỏ ta.
Hóa ra, mọi việc đúng là như vậy thật.
Tất cả những gì từng bị che giấu nay bỗng hiện rõ trước mắt.
Ta cười.
Ta đã ngốc nghếch đến thế sao? Mù quáng đến thế sao?
—
“Tử Cầm?”
Giọng nói mềm mại của Chu Hiên Nhi vang lên.
Ta nhìn về phía nàng, khuôn mặt đầy lo lắng.
Nàng ngập ngừng, rồi cắn môi như quyết tâm nói:
“Tử Cầm, ta biết ngươi và Quận chúa Lâm Thân đã là bạn tốt từ thuở nhỏ.”
“Nhưng… ngươi không cần phải quá để tâm đến lời của nàng. Cứ làm theo ý của ngươi, được không?”
Nhìn ánh mắt dè dặt, thận trọng của Chu Hiên Nhi, ta cảm thấy bản thân còn nợ nàng ta một câu:
“Xin lỗi.”
“Hả?”
Chu Hiên Nhi mở to đôi mắt, rồi bật cười.
Giọt lệ dưới mắt nàng sáng lấp lánh, khuôn mặt trông vô cùng rạng rỡ.
“Ta phải cảm ơn ngươi mới đúng. Nếu không nhờ ngươi, ta đâu có thể thuận lợi nhận tổ quy tông. Sau này chúng ta hãy đối đãi thật tốt với nhau nhé.”
Câu này nàng ta cũng đã nói ở kiếp trước, chỉ khác là khi ấy ta đã đụng phải nàng rồi bỏ đi.
Nhưng lần này, ta nghiêm túc gật đầu, rồi thầm cảm thán trong lòng:
“Ôi, đẹp thật.” (。・ω・。)ノ♡
—
Khi ta đưa Tiểu Chu trả lại cho Quận chúa Lâm Thân, khuôn mặt diễm lệ của nàng thoáng khựng lại trong một khắc.
“Ý ngươi là gì? Chu Hiên Nhi đã nói gì với ngươi sao? Ngươi tin nàng ta mà không tin ta sao?”
Ta nhìn nàng, chỉ hỏi một câu:
“Ngươi thích Tam điện hạ bao lâu rồi?”
Nàng ta khựng lại. Ta nhìn sâu vào mắt nàng, nghiêm túc nói:
“Ngươi nói không, thì ta sẽ tin.”
Lần này, nàng ta hoàn toàn lặng thinh, rồi mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Ta gỡ miếng ngọc bội màu đỏ thẫm vẫn luôn đeo bên mình, trả lại cho nàng.
Đây là vật nàng đã tặng ta khi cả hai mười tuổi, mỗi người giữ một miếng.
Miếng ngọc này được cắt ra từ cùng một khối nguyên liệu.
Ta đã giữ nó bên mình từ đó đến tận bây giờ.
Nàng nhìn miếng ngọc bội, không nói gì.
—
Ta bước đi trên phố, Tiểu Khâm và Tiểu Họa lặng lẽ theo sau, suốt dọc đường không ai nói một lời.
Hai bên đường, trong những viện phủ trồng rất nhiều cây, dưới ánh nắng rực rỡ, hoa cỏ khoe sắc rực rỡ.
You cannot copy content of this page
Bình luận