Trọng Sinh Chỉ Là Chuyện Nhỏ Nhặt

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Hoàng thượng chỉ ngồi đó với gương mặt nghiêm nghị, không nói lời nào.

 

Các đại thần thì run sợ, nhưng phụ thân ta lại biết rõ, Hoàng thượng chỉ đang xem trò vui! 

 

Đúng là quá đáng! 

 

Chẳng lẽ nhi tử của mình mà cũng không quản, lại còn lấy cớ muốn cảm nhận cảm giác khi xưa tiên hoàng từng trải qua trong cuộc chiến giành ngôi báu. 

 

Quá mức vô lý! Nhà họ Tạ thống nhất thiên hạ tài tình thế nào không biết, nhưng não bộ lại vận hành theo cách kỳ quặc thật sự! 

 

Cuối cùng, sau bao tranh cãi, Hoàng thượng mới chịu giải tán triều thần với vẻ mặt đầy tiếc nuối. 

 

Phụ thân ta như trút được gánh nặng, vội vàng về phủ để dùng bữa cùng ta, mắt ươn ướt vì cảm động.

 

Ba ngày rồi ông không được ăn tối với con gái yêu, thật là một cực hình! 

 

Vậy mà vừa về, câu đầu tiên ta hỏi lại là chuyện của Thượng thư bộ Hộ.

 

Ông ngạc nhiên lắm, vì ta vốn không ưa Chu Dao, đại nữ nhi của Thượng thư. 

 

Nhưng rồi ông trầm ngâm một lúc rồi đáp: 

 

“Đại phòng của Thượng thư bộ Hộ từng có một cô tiểu nữ nhi bị thất lạc. Mất tích đã mười năm rồi, đến giờ vẫn chưa tìm thấy. Sao thế?” 

 

Ta nhấp một ngụm canh rồi hỏi: 

 

“Vậy trên người nàng ấy có dấu hiệu gì đặc biệt không?” 

 

Phụ thân gật đầu: 

 

“Ừm, dưới mắt nàng ta có một nốt ruồi đỏ nhỏ. Nhưng lâu quá rồi, chắc chẳng còn ai nhớ đâu.” 

 

Ông vừa nói xong, lại nhấp thêm một ngụm canh, thì nghe thấy ta nhẹ giọng nói: 

 

“Hình như con đã tìm ra người đó rồi.” 

 

“Khụ khụ khụ…” 

 

Phụ thân bị bất ngờ đến mức sặc canh, ho sặc sụa.

 

Ông nhìn ta đầy kinh ngạc, trong khi ta chỉ bình thản vẫy tay ra hiệu. 

 

Ngay sau đó, một nữ tử trong bộ váy trắng nhẹ nhàng bước đến. 

 

Nàng ta có dung mạo thanh thuần, tinh tế, và dưới mắt phải có một nốt lệ chí đỏ nhỏ nhắn.

 

Phụ thân ta – Tể tướng Trần – cảm thấy toàn bộ sự việc này đúng là quá kỳ lạ. 

 

 

Ba tháng sau khi ta biệt tăm, cái tên Trần Tử Cầm lại một lần nữa nổi đình đám.

 

Ta đã tìm được đứa nữ nhi thất lạc từ lâu của Thượng thư bộ Hộ — vốn tên là Chu Vân Thanh. 

 

Nhưng vì lo lắng cho danh phận con gái, mẫu thân nàng ta quyết định đổi tên thành Chu Hiên Nhi. 

 

Kết quả là Tôn Trường Phàm, cái tên ngốc nghếch kia, cuối cùng cũng vỡ lẽ rằng chính hắn đã tìm thấy nàng ta trước, nhưng lại để ta đoạt mất.

 

Thế là ngày nào hắn cũng đến phủ ta gây sự, không ngừng tìm ta kiếm chuyện. 

 

Ta vốn hợp với những màu sắc rực rỡ nên phần lớn y phục của ta đều mang màu sáng.

 

Giờ lại vào mùa đông, ta khoác lên mình bộ váy đỏ rực, cài trên tóc chiếc trâm hồ điệp mua ở Bảo Trâm Cư. 

 

Ta nhìn hắn đang ngồi trong đại sảnh, thảnh thơi uống trà mà không khỏi cảm thán.

 

Quả nhiên, có thể kế thừa tước vị thì thật sướng, chẳng phải lo lắng gì cả. 

 

Giữa thời kỳ nhạy cảm của cuộc chiến giành ngôi, chỉ có hắn mới có tâm trạng ngồi uống trà cả ngày ở phủ ta, lấy cớ học hỏi kiến thức từ phụ thân để suốt ngày lê la ở đây. 

 

Vừa thấy ta xuất hiện, hắn lại nhảy dựng lên như mọi khi. 

 

“Hỏi ngươi đây! Đều tại ngươi cả! Nếu ta đưa nàng về phủ sớm, chẳng phải giờ ta đã có một thê tử là đích nữ của bộ Hộ rồi sao?” 

 

Ta lười biếng liếc hắn một cái, tựa người vào ghế đáp: 

 

“Ngươi đừng mơ nữa! Yến Kinh có tiểu thư nhà nào muốn gả cho ngươi đâu? Ăn chơi, cờ bạc, không nghề ngỗng, chẳng ai thèm ngó ngàng đến đâu!” 

 

Hắn cãi lại đầy khí thế: 

 

“Phì! Ta không có đi kỹ viện!” 

 

Ta đau đầu, bực dọc quát: 

 

“Ai thèm quan tâm chứ! Có bệnh thì tới Thượng thư bộ Hộ mà cầu thân, đừng có lẽo đẽo theo ta mãi!” 

 

Ta đứng dậy định bỏ đi, nhưng vì ngồi lâu với tư thế khó chịu khiến chân ta tê dại, suýt nữa thì ngã xuống sàn.

 

Vừa nghĩ đầu gối mình chắc sẽ bầm tím, ta đã ngã vào một vòng tay vững chãi. 

 

Hắn đỡ lấy tay ta, nhíu mày nhìn ta.

 

Đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ dịu dàng, khóe miệng khẽ mím lại, để lộ một chiếc lúm đồng tiền nhỏ trên má. 

 

Khoảng cách giữa chúng ta quá gần, ta có thể ngửi thấy mùi hương thanh mát của cỏ, hòa cùng hương quýt mà ta yêu thích, xen lẫn chút hơi ấm phả ra từ người hắn. 

 

Nơi hắn chạm vào tay ta bỗng trở nên nóng bừng, khiến ta không khỏi giật mình. 

 

Phải thừa nhận rằng, với vẻ ngoài này, Tôn Trường Phàm đúng là có thể khiến người khác xiêu lòng.

 

Nhìn hắn lúc này, thật khác xa với tiểu tử từng nghịch ngợm kéo tóc ta lúc nhỏ. 

 

Ta cúi đầu, hoàn toàn không nhận ra tư thế của chúng ta hiện giờ trông rất mờ ám, như thể đang ôm nhau.

 

Ta cũng chẳng để ý đến đôi tai của hắn đã đỏ bừng lên. 

 

Hắn khẽ hỏi, giọng pha chút ngập ngừng: 

 

“Này, ngươi thật sự không thích Tạ An nữa sao?” 

 

Giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền đến, khiến ta sững lại.

 

Ta lập tức đứng thẳng dậy, đẩy hắn ra và đáp: 

 

“Hừm, lời này của bổn tiểu thư đã nói ra, tứ mã nan truy!” 

 

Hắn mỉm cười, đôi mắt nheo lại thành một đường, rồi bất ngờ xoa nhẹ đầu ta: 

 

“Ngoan, ta đi đây.” 

 

Ta: “???” 

 

Ai cho phép ngươi xoa đầu ta chứ! Đồ khốn kiếp! 

 

Nhìn bóng lưng vui vẻ của hắn khuất xa, ta chỉ cảm thấy hắn càng lớn càng kỳ quặc. 

 

Hừ, đám nam nhân xung quanh ta đúng là toàn lũ dở hơi. 

 

 

Vì ta đã bước sang tuổi “cao niên” mười lăm mà vẫn chưa đính hôn, cộng thêm danh tiếng “lẫy lừng” từ những chuyện quá khứ, nên các gia đình quý tộc cũng e dè. 

 

Họ hoặc lo sợ Tam hoàng tử sẽ để bụng, hoặc nghĩ rằng tính tình ta quá phóng túng. 

 

Vì vậy, những ai đến cầu thân đều là các quan văn tam, tứ phẩm.

 

Họ cưới ta chắc chỉ để lấy lòng phụ thân, mong quan lộ thuận lợi hơn, chứ chẳng mấy ai thật lòng. 

 

Những kẻ có tài năng và tự trọng thì lại càng không muốn mạo hiểm cầu thân với ta. 

 

Phụ thân ta tức đến mức râu tóc dựng ngược, giận dữ mắng bọn họ là lũ mắt mù. 

 

Cũng có vài quan lại nhất, nhị phẩm ngỏ lời, nhưng đều là con của các thiếp.

 

Phụ thân nhất quyết không đồng ý gả ta vào những gia đình đó. 

 

Ông nói gia đình có quan hệ phức tạp, tương lai mịt mờ, phải sống phụ thuộc vào dòng chính, chẳng thà giữ ta ở nhà cả đời còn hơn. 

 

Nhìn dáng vẻ lo lắng của ông, ta ôm chặt cánh tay ông, làm nũng một hồi, bảo rằng ta thật sự không muốn gả đi.

 

Chỉ khi đó ông mới bình tâm lại đôi chút. 

 

Tối hôm đó, ta thấy ông lại vào từ đường thăm mẫu thân. 

 

Mỗi lần cảm thấy mình đối xử chưa đủ tốt với ta, hoặc nghĩ ta phải chịu thiệt thòi, ông đều đến trước bài vị của mẫu thân để trò chuyện. 

 

Kiếp trước, trước khi gả ta cho Tam hoàng tử, ông đã ở trong từ đường mấy đêm liền. Khi bước ra, tóc mai đã điểm bạc. 

 

Lần này nhìn ông lại đi vào từ đường, khóe mắt ta cay xè. 

 

Trọng sinh một lần nữa, ta vẫn không thể làm tròn chữ hiếu, vẫn khiến ông phải lo lắng.

 

Gần đây thời tiết ấm áp, ta đưa Tiểu Khâm, Tiểu Kỳ, Tiểu Thư và Tiểu Họa cùng đi dạo chơi.

 

Thỉnh thoảng, ta cũng gọi Tiểu Chu đi cùng. 

 

Tìm một nơi cảnh sắc xinh đẹp, trải thảm, vừa ăn chút điểm tâm, vừa uống trà nóng, cả ngày trôi qua thật nhàn nhã. 

 

Đương nhiên, ta cũng có ý riêng, nếu gặp được người nào đó ưng mắt, ta sẽ tìm hiểu một chút, nếu thấy nhân phẩm ổn, biết đâu có thể gả cho người đó, giúp phụ thân bận rộn thêm. 

 

Thật là hoàn hảo.

 

“Trần Tử Cầm!” 

 

Giọng nữ ngọt ngào vang lên, ta quay đầu lại, ôi, chính là Từ Hiên Nhi, không, giờ là Chu Hiên Nhi. 

 

Nàng ta mặc chiếc váy dài màu xanh da trời bay bay như tiên, một chiếc trâm ngọc bích màu xanh lấp lánh cài trên tóc, khiến nàng ta càng thêm xinh đẹp. 

 

Chỉ có điều, bên cạnh nàng ta là… 

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page