Chương 2:
05/11/2024
Chương 3:
05/11/2024
Chương 1:
05/11/2024
Chương 4:
05/11/2024
Chương 5:
05/11/2024
Chương 6:
05/11/2024
Chương 7:
05/11/2024
Chương 8:
05/11/2024
Chương 9:
05/11/2024
Chương 10:
05/11/2024
Chương 20:
06/11/2024
Chương 19:
06/11/2024
Chương 18:
06/11/2024
Chương 17:
06/11/2024
Chương 16:
06/11/2024
Chương 15:
06/11/2024
Chương 14:
06/11/2024
Chương 13:
06/11/2024
Chương 12:
06/11/2024
Chương 11:
06/11/2024
Giờ ta chẳng cần phải giữ kẽ gì nữa!
Ta lạnh lùng đáp trả lời chế giễu của Chu Dao:
“Đúng vậy, ép mua ép bán sao ngọt được. Mà ngươi lén tặng túi hương cho Ngũ điện hạ vào ngày Thất Tịch, cũng khéo ghê nhỉ?”
Khuôn mặt Chu Dao lập tức đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ.
Nàng ta không ngờ ta biết chuyện đó rồi phẫn nộ đứng phắt dậy, hét lên:
“Trần Tử Cầm, ngươi đừng có vu khống ta! Ta chưa từng tặng túi hương cho Ngũ điện hạ!”
Ta bình thản nhấm nháp miếng bánh hoa mai, lơ đãng nhìn nàng ta, chẳng buồn đôi co.
Trong khi đó, những tiểu thư vốn thân thiết với Chu Dao đã bắt đầu nhìn nàng ta bằng ánh mắt khinh thường, thì thầm bàn tán sau lưng.
Tình bạn giữa họ mong manh như sương khói.
Quận Chúa Lâm Thân thấy màn kịch đã đủ thú vị, bèn lên tiếng giảng hòa:
“Thôi nào, đều là tỷ muội cả. Nào, đến đây, ngắm xem mấy đóa mai đỏ này đẹp thế nào!”
Các tiểu thư trong sảnh đều là người khôn khéo, lập tức có kẻ đứng ra khuyên giải Chu Dao, kéo nàng ta về chỗ ngồi.
Nàng ta nhìn ta với ánh mắt tức tối nhưng cũng đành ngồi xuống, không nói thêm gì.
Ta cúi nhìn những đóa mai đỏ trước mắt, lòng bỗng cảm thấy mệt mỏi.
Quả nhiên, ta chẳng thích nổi cái không khí này.
—
Quận Chúa Lâm Thân thấy ta ngồi thẫn thờ, liền lén kéo ta vào phòng riêng của nàng, rồi cất tiếng hỏi đầy tò mò:
“Ngươi sao thế?”
Vì chỉ có hai người, ta chẳng cần giữ ý, ngả người trên ghế, ngước mắt đáp:
“Chán quá.”
Nàng ta nhíu mày:
“Chán? Không phải trước đây ngươi thích mấy buổi tụ hội thế này nhất sao?”
Ta ngẫm nghĩ rồi nói:
“Có lẽ là do từ khi cài trâm ta đã trưởng thành hơn rồi.”
Quận Chúa Lâm Thân: “… Đúng là càng ngày càng kỳ quặc. Nhưng cũng tốt thôi. Ta đã bảo rồi, Tạ An không thích ngươi đâu, đừng nghĩ đến hắn mãi nữa.”
Ta nghe vậy, khẽ gật đầu.
Nàng ta im lặng một lúc, rồi bỗng mỉm cười:
“Ta mới thu nhận vài tiểu nha đầu biết biến ảo thuật. Ngươi có muốn một đứa mang về chơi không?”
Ta ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười tươi sáng của nàng ta, rồi gật nhẹ.
Nàng ta gọi người vào. Ngay sau đó, một cô nương có khuôn mặt tròn trĩnh, đáng yêu bước vào phòng.
Kiếp trước, trong ngày ta thành thân, chính Quận Chúa Lâm Thân cũng tặng nàng cho ta, và nàng trở thành nha hoàn thân thiết nhất của ta.
Không biết sau khi ta chết, nàng ta đã thế nào…
Nhìn thấy cô nương kia biểu diễn trò ảo thuật, một quả quýt xuất hiện rồi biến mất, cuối cùng lại hiện ra trong túi áo của ta, ta khẽ mỉm cười.
Quận Chúa Lâm Thân đắc ý nói:
“Nhìn xem, tiểu nha hoàn nhà ta, lợi hại chưa?”
Ta gật đầu:
“Ừm, lợi hại lắm. Từ nay gọi nàng là Tiểu Chu nhé.”
Quận Chúa Lâm Thân nhướng mày, cười khổ:
“Ngươi có thù với chữ “Tiểu” hả?”
—
Quay lại yến tiệc, ta vẫn giữ dáng vẻ hồn vía như lơ lửng nửa chừng.
Quận Chúa Lâm Thân liếc nhìn bộ dạng rệu rã của ta, không nhịn được phất tay xua đuổi:
“Mau cút đi cho khuất mắt ta!”
Nghe vậy, ta lập tức như được hồi sinh, vui vẻ rời khỏi yến tiệc mà không hề do dự.
Ứng phó với những cuộc gặp gỡ xã giao thế này, thật là mệt mỏi.
Ngồi trong xe ngựa, ta nhìn Tiểu Chu biểu diễn trò ảo thuật, lòng cảm thấy duyên phận thật kỳ diệu.
Nha hoàn mà ta nhận trong ngày đại hôn ở kiếp trước, giờ lại một lần nữa trở thành người của ta.
Nhấp ngụm trà nóng, nhấm nháp chút bánh ngọt, ta cảm thấy hơi bực bội.
Làm sao mới có thể thoát khỏi những ký ức dai dẳng của kiếp trước đây?
Ba ngày qua trôi qua như thể một giấc mộng không hồi kết…
Lang thang nửa canh giờ, cuối cùng ta cũng về đến phủ Tể tướng.
Vừa vươn vai thư giãn, ta đã nghe thấy tiếng Tiểu Khâm vang lên từ bên ngoài xe ngựa:
“Ơ? Ngươi là cô nương hôm qua bán mình chôn cha đây mà!”
“Bốp.”
Miếng bánh trong tay ta rơi xuống đất, bỗng nhiên chẳng còn ngon miệng gì nữa.
Ta đập tay lên trán, trời ơi… quên mất nàng ta rồi.
Vén màn xe lên, ta thấy Từ Hiên Nhi đứng đó trong bộ đồ trắng giản dị, gương mặt điềm tĩnh, không kiêu ngạo, cũng chẳng tự ti, nàng ta nhìn ta và gọi:
“Tiểu thư.”
Ta: …
A, không chỉ là mộng, đây còn là ác mộng nữa!
—
Từ Hiên Nhi quả thật rất siêng năng.
Nàng ta xinh đẹp và dáng người thon thả, ngũ quan tinh xảo, dù chỉ mặc đồ vải thô vẫn không che lấp được vẻ đẹp khiến người khác phải động lòng.
Trên khóe mắt nàng ta có một nốt lệ chí đỏ, vừa tăng thêm nét yêu kiều quyến rũ, lại giữ được chút thanh thuần.
Nếu thay bộ y phục lộng lẫy khác, trông nàng ta còn giống tiểu thư khuê các hơn cả ta.
Kiếp trước, ta ít tiếp xúc với nàng ta, ngoài những lần bày mưu hãm hại.
Điều ta ghen tị nhất chính là dung nhan này, lúc nào ta cũng muốn hủy hoại nó.
Nhưng giờ nhìn nàng ta bận rộn chạy trước chạy sau bên cạnh ta… hừm… trông cũng khá dễ chịu đấy chứ.
Ba tháng sau đó, ta gần như chỉ ru rú trong phủ, từ chối mọi lời mời.
Ta tiện tay nâng Từ Hiên Nhi lên làm nhất đẳng nha hoàn, để nàng ta ở bên mình mỗi ngày, chỉ vì tò mò xem mình đã thua nàng ta ở điểm nào.
Kết quả là… đúng là ta thua thật.
Nàng ta không chỉ có nhan sắc vượt trội mà còn cư xử rất chừng mực.
Dù được ta nâng từ tam đẳng lên nhất đẳng, nàng ta vẫn không chút kiêu căng, luôn làm việc cần mẫn và hòa nhã với mọi người, khiến ta chẳng phải bận tâm chút nào.
Thấy nàng ta thích đọc sách, ta đem vài cuốn sách quý hiếm cho nàng.
Nàng ta cảm động đến mức suýt khóc. Thật đơn giản và ngây thơ quá đỗi.
Ta thật sự không hiểu, kiếp trước sao ta lại nghĩ nàng ta là yêu nghiệt tâm cơ được nhỉ?
Nhưng Tiểu Chu lại không giống như ta nhớ.
Ở kiếp trước, nàng ta trung thành và ngoan ngoãn, thường xuyên nghĩ kế giúp ta.
Nhưng kiếp này, dường như hành động của nàng ta có chút…
Phải diễn tả sao nhỉ?
Có lần, nàng ta trèo cây lấy trứng chim, bị chim mẹ bảo vệ con mổ vào tay.
Thế là nàng ta nổi giận, định ném cả tổ xuống đất rồi còn định đạp chết con chim mẹ.
Ta kịp ngăn nàng ta lại, nhưng chim mẹ đã bị thương và không thể bay lên trong một thời gian.
Ta đứng nhìn nàng ta, lòng nặng trĩu những suy nghĩ.
Thế giới này, con người này, và cả những gì ta tưởng đã biết, có lẽ tất cả đều đang thay đổi theo cách mà ta chưa thể hiểu hết.
Sau đó Tiểu Chu mang vẻ mặt đầy nước mắt đến xin lỗi ta, nói rằng nàng ta chỉ nhất thời nổi giận, ban đầu chỉ định lấy trứng chim về để biểu diễn trò ảo thuật cho ta xem.
Ta đã tha thứ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Những ký ức mơ hồ của kiếp trước bắt đầu dấy lên trong tâm trí, khiến một ý nghĩ lờ mờ dần hình thành.
—
“Phụ thân, người có biết Thượng thư bộ Hộ có nữ nhi nào bị thất lạc không?”
Dạo gần đây, triều đình căng thẳng.
Ngũ hoàng tử và Nhị hoàng tử không ngừng đấu đá nhau.
Tứ hoàng tử đứng về phía Nhị hoàng tử, ầm ĩ hùa theo, gây náo loạn không ngớt.
Đại hoàng tử thì lại mang thái độ trung lập, chỉ cần không liên quan đến mình là được.
Tam hoàng tử vẫn giữ im lặng, không đưa ra bất kỳ ý kiến nào, nhưng Ngũ hoàng tử và Nhị hoàng tử nào có chịu buông tha cho hắn.
Cả hai đấu khẩu kịch liệt, khiến Ngũ hoàng tử tức đến mức muốn chửi thề, còn Nhị hoàng tử cũng chẳng được lợi gì, bị nói đến nghẹn họng.
You cannot copy content of this page
Bình luận