Chương 2:
05/11/2024
Chương 3:
05/11/2024
Chương 1:
05/11/2024
Chương 4:
05/11/2024
Chương 5:
05/11/2024
Chương 6:
05/11/2024
Chương 7:
05/11/2024
Chương 8:
05/11/2024
Chương 9:
05/11/2024
Chương 10:
05/11/2024
Chương 20:
06/11/2024
Chương 19:
06/11/2024
Chương 18:
06/11/2024
Chương 17:
06/11/2024
Chương 16:
06/11/2024
Chương 15:
06/11/2024
Chương 14:
06/11/2024
Chương 13:
06/11/2024
Chương 12:
06/11/2024
Chương 11:
06/11/2024
1
Ngày ta cập kê, tuyết rơi dày đặc. Hắn nói muốn từ hôn.
Khi nghe được tin này, ta đang ngồi trong noãn các, nhấp từng ngụm sữa nóng mà Tiểu Khâm vừa hâm lại cho.
Hơi nóng bốc lên mờ ảo, khiến đôi mắt ta lười biếng khép hờ.
Phải, ta chính là Trần Tử Cầm, đích tiểu thư của phủ Tể tướng.
Ngày hôm qua, ta phát hiện mình đã trọng sinh.
Hiện nay, Hoàng thượng đã gần năm mươi tuổi, thân thể chẳng tốt cũng chẳng xấu, nhưng vẫn chưa lập Thái tử.
Các hoàng tử đều đã trưởng thành, lén kết giao với đại thần.
Đám đại thần cũng âm thầm chọn phe.
Từ trước tới nay phủ Tể tướng vốn chỉ trung thành với Hoàng thượng.
Phụ thân ta và Hoàng thượng thời trẻ từng là tri kỷ, vì thế ngay khi ta vừa sinh ra đã được phong làm An Ninh Huyện Chủ, kèm theo một vùng đất phong nhỏ.
Đó là ân sủng mà những tiểu thư khuê các bình thường có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Nhưng kiếp trước, ta lại u mê không tỉnh ngộ, bị vẻ ngoài của Tam hoàng tử mê hoặc, cứ nhất quyết đòi gả cho hắn.
Ta hoàn toàn bỏ qua thực tế rằng phụ thân ta không đứng về phe nào, mà trí óc ta lại không đấu lại được với Tam hoàng tử thâm sâu như biển.
Kết quả là, dù cố chấp gả đi, ta cũng chẳng nhận được chút sủng ái nào.
Vì ghen ghét với Từ Hiên Nhi, ta đã làm không ít chuyện xấu.
Cuối cùng, ta còn thông đồng với địch, suýt gây nên đại họa, khiến phủ Tể tướng bị liên lụy.
Ta đã chứng kiến phụ thân, người luôn yêu thương ta, quỳ trên pháp trường, áo quần tả tơi, bị bách tính không hiểu chuyện ném rau thối vào người.
Khi ấy, ta đã phát điên.
Ta lao lên đoạt lấy đao, nhưng chẳng may lưỡi đao đâm vào chính thân mình.
Một khắc sau khi nhắm mắt, ta tỉnh dậy và phát hiện mình đã quay lại năm mười bốn tuổi.
Ngay lúc này, Tam hoàng tử Tạ An đang xin Hoàng thượng cho từ hôn.
Tất nhiên kiếp trước ta không chịu.
Ta khóc lóc, náo loạn, thậm chí còn đòi sống đòi chết.
Phụ thân thương ta, đành đến trước mặt Hoàng thượng làm y như vậy.
Hoàng thượng nhức đầu, cuối cùng ra lệnh cho Tam hoàng tử quay về chuẩn bị thành thân.
Nhưng bây giờ thì khác rồi…
“Đoàn Đoàn à, phụ thân đã nói rồi, Tam hoàng tử không phải là nhân duyên tốt của con đâu. Chúng ta đừng gả nữa, có được không?”
Tể tướng đại nhân vừa nghe tin đã lập tức từ triều về thẳng phòng ta.
Ông đã gần bốn mươi, dáng vẻ nho nhã, toát ra phong thái thu hút của một nam nhân trưởng thành.
Nếu như không phải trên khuôn mặt đang nở nụ cười nịnh nọt.
Ông không hiểu sao hôm qua ta vừa tỉnh lại đã ôm ông khóc nức nở, như thể chịu ủy khuất lớn lắm.
Điều đó khiến lòng ông đau đớn không thôi.
Phụ thân ta ngoài mặt nghiêm nghị là thế, nhưng đối với ta lại nâng niu, sợ ta phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Sau khi mẫu thân mất sớm, ông vừa làm phụ thân vừa làm mẫu thân, đem hết yêu thương dồn vào ta.
Chưa bao giờ ông thấy ta khóc thương tâm như thế, nên lúc này ông càng dè dặt hỏi:
“Đoàn Đoàn, con có nghe thấy phụ thân nói không?”
Ta khẽ thở dài, đặt ly sữa nóng xuống, đáp:
“Phụ thân, người cười giống hệt mấy kẻ lừa gạt ngoài kia, thật đáng sợ.”
Tể tướng đại nhân nghe vậy, thì khuôn mặt sa sầm lại.
Nhưng không phải vì bị ta chê, mà vì không thể tin nổi ta vẫn còn tâm trạng nói đùa với ông.
Dựa theo tính cách của ta trước kia, hẳn giờ này ta đã lao đến, níu chặt lấy tay ông mà khóc lóc mới phải.
Chẳng lẽ con bé bị kích động quá mức rồi sao?
“Đoàn Đoàn, con có nghe rõ lời phụ thân không?”
Ta gật đầu, mỉm cười:
“Nghe rồi ạ. Tam hoàng tử muốn từ hôn thì cứ để hắn từ hôn đi.”
Tể tướng đại nhân ngẩn người, ông sờ trán ta rồi lại tự sờ trán mình, lẩm bẩm:
“Không sốt mà?”
Nhìn phụ thân như vậy, ta bất giác nhớ đến hình ảnh ông trên pháp trường, lòng không khỏi chùng xuống.
Ta khẽ nói:
“Bỗng nhiên con thấy thật ra Tam hoàng tử rất xấu, từ hôn thì từ hôn thôi.”
Tể tướng đại nhân:
“Hả? Nhưng Tam hoàng tử là mỹ nam đệ nhất của Đại Yến mà?”
Trong gian phòng thanh nhã, một nam tử mặc trường bào xanh thêu hoa sen bằng chỉ bạc, lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn trước án thư luyện chữ.
Nét chữ đoan chính, nhưng lại toát lên vẻ phóng khoáng, mỗi nét đều in sâu vào giấy, có sức mạnh thấm vào lòng người.
Lư hương khảm rồng kim loại tỏa ra mùi trầm hương, khiến cả căn phòng thêm phần tĩnh lặng, an hòa.
“Điện hạ, đại Trần tiểu thư gia đã đồng ý từ hôn.”
Nam tử nghe vậy thì thu bút lại.
Nét chữ vừa xong, đã thành một tác phẩm hoàn mỹ.
Hắn có đôi mắt dài, sống mũi cao, môi mỏng, dung mạo vừa phong lưu vừa lạnh nhạt, khí chất lại vô cùng chính trực.
Sự mâu thuẫn ấy càng khiến hắn trở nên quyến rũ.
“Thật lạ lùng.”
Hắn nhấc bút, hoàn thành nét cuối cùng, rồi ngẩng lên nhìn thuộc hạ, nhàn nhạt hỏi:
“Trần Tử Cầm nghĩ thông rồi sao? Nàng ta nói gì?”
Tam hoàng tử vốn không tin.
Từ lần đầu gặp hắn, Trần Tử Cầm đã bám lấy hắn suốt năm năm, khiến hắn có chút ám ảnh.
Vậy mà giờ nàng lại buông bỏ, đúng là quá bất ngờ.
Ám vệ lưỡng lự một chút rồi đáp:
“Đại Trần tiểu thư gia nói… nói rằng điện hạ xấu xí.”
Hắn đã lược đi chữ “rất”.
Tam hoàng tử: “…”
Việc Trần Tử Cầm chủ động từ hôn với Tam hoàng tử Tạ An đã khiến cả giới quyền quý Đại Yến chấn động!
Nàng lập tức trở thành tấm gương phản diện cho các tiểu thư khuê các.
Phản diện thì phản diện, nhưng sự tò mò vẫn dâng cao.
Thiệp mời đến dự yến tiệc như thủy triều đổ về phủ Tể tướng.
Ta nằm dài trên nhuyễn tháp (ghế nằm dài), châm lửa bếp lò, nhấm nháp bánh tuyết, định từ chối hết thiệp mời.
Nhưng không ngờ Quận chúa Lâm Thân cũng gửi thiệp đến.
Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết bọn họ muốn cười nhạo ta.
Nhưng chẳng thể làm khác, ta phải nể mặt mũi của tẩu tẩu tương lai.
Thật phiền phức!
Yến tiệc tổ chức ngay ngày mai.
Ta đang nằm lười, chẳng muốn ra ngoài, nhưng lại thiếu vài món trang sức cho bộ y phục mới…
Ôi…
Qua nửa canh giờ, cuối cùng Tiểu Khâm và Tiểu Thư cũng kéo được ta dậy, giúp ta thay y phục và trang điểm.
Ta mặc váy lưu tiên màu đỏ, thêu hoa mai tinh xảo bằng chỉ vàng, khoác thêm áo choàng đỏ viền lông bạch hồ, vừa ấm vừa đẹp.
Tóc ta được vấn thành kiểu trái đào đơn giản, cài thêm trâm thạch lựu.
Những viên hồng ngọc rủ xuống bên má, khiến gương mặt ta trông nhỏ nhắn hơn.
Nhìn vào gương, ta gật đầu hài lòng, rồi cùng Tiểu Khâm và Tiểu Họa ra cửa.
Kiếp trước, Tạ An thường dắt Từ Hiên Nhi đi dạo phố.
Ta thấy phố phường nhốn nháo, bẩn thỉu nên không thích ra ngoài, nhưng cũng vì ghen tị mà cứ theo dõi họ, và chẳng thể tận hưởng niềm vui.
Vậy nên, ta quyết định đi đến Bảo Trâm Cư, vừa để xem thử phố xá, vừa dạo ngắm đường.
Kết quả là vừa bước ra khỏi cửa đã gặp ngay cảnh bỡn cợt thiếu nữ đáng thương đang bán mình chôn cha.
“Ê, bé con! Lại đây, cho gia ngắm cái nào.”
Dù giọng nói thiếu nữ kia rất kiên quyết nhưng âm thanh mềm mại, hơi khàn, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lòng người, nghe thôi đã khiến kẻ khác động tâm.
Ta rùng mình nổi da gà…
Trời đất ơi! Đây chẳng phải Từ Hiên Nhi sao?! Sao lại thành bán mình chôn cha ở đây?!
Gã nam nhân kia ta cũng nhận ra, đó là Tôn Trường Phàm, đích tử của Định Viễn Hầu.
You cannot copy content of this page
Bình luận