Chuyện tình cờ đến như vậy, khi cô đang tìm được một chiếc ghế bập bênh phù hợp trong một cửa hàng bỏ trống cửa mở toang trên phố, bên ngoài bỗng vang lên tiếng xe.
Có mấy chiếc xe đi vào con phố này, họ lái không nhanh vì trên phố vẫn còn vài chiếc xe bỏ hoang chắn ngang, họ không thể đi thẳng qua mà phải xuống xe để dọn dẹp.
Tiếng động này đã thu hút những tang thi lang thang xung quanh, Tiết Linh thấy ngoài cửa kính có vài tang thi hớn hở chạy qua, sau đó là cả chục con nữa.
Trong tiếng gào thét của đám tang thi bên ngoài, cô nghe loáng thoáng tiếng người.
Có ai đó nói: “Lát nữa còn phải chuyển máy móc qua mấy chuyến nữa, hay là dọn sạch tang thi trên con phố này đi.”
“Được, cậu dẫn người dụ tang thi đi, anh Văn ở lại xe giữ vị trí, được chứ?”
Tiết Linh vẫn còn tay đặt lên chiếc ghế bập bênh mà cô khó khăn lắm mới tìm được, nhìn quanh cửa hàng lộn xộn một vòng.
Không có chỗ nào để trốn, cánh cửa dẫn vào phòng phía sau đã khóa. Nếu như đúng như những người bên ngoài nói, định dọn sạch tang thi trên phố này, thì có lẽ cô cũng không thoát được.
Thôi, rời khỏi đây trước đã, vài ngày nữa quay lại lấy ghế sau.
Cô lảo đảo ra cửa, định rút lui trước.
Xui xẻo thay, tại đầu phố, một đám tang thi lớn ùa đến, Tiết Linh bị kẹt lại trên phố này. Đoàn xe lại tiến nhanh hơn cô nghĩ, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng động ngay sau lưng.
Thường thì Tiết Linh rất cẩn thận giữ khoảng cách với đồng loại của mình, nhưng tình thế bây giờ cấp bách, cô đành liều mình chen vào giữa đám tang thi.
“Pằng.”
Tiết Linh giật mình vì một tang thi bên cạnh đột ngột ngã xuống.
Cô phát hiện ra cái xác tang thi với cái đầu bị bắn nát là do một viên đạn từ khẩu súng có giảm thanh. Tiết Linh theo phản xạ quay đầu nhìn lại.
Rất kỳ lạ, đoàn xe đang tiến đến vẫn còn cách cô một đoạn, có mấy người đang giết tang thi ở bên cạnh xe, nhưng ánh mắt của cô gần như ngay lập tức bị thu hút bởi một người ngồi trên nóc xe.
Rất kỳ lạ, cô chỉ nhìn thoáng qua, thậm chí còn chưa thấy rõ, trong đầu đã hiện lên tên của người đó.
Lại thêm một tiếng “pằng” nữa, một tang thi khác ngã xuống.
Người đàn ông trên nóc xe đang dùng súng bắn từng phát một, trong đám tang thi có những tang thi lần lượt đổ gục.
Tiết Linh mắt tối sầm lại, ngã xuống theo đám tang thi bên cạnh.
Mặt trời gay gắt, con đường bốc lên một mùi hôi lạ lùng, pha trộn giữa xăng dầu, bụi bẩn và mùi cao su cháy.
Tiết Linh nằm giữa đống tang thi bị bắn nát đầu, những đồng loại tang thi không quan tâm đến vệ sinh, bốc mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi cô.
Nhưng cô không động đậy, giống như thực sự đã chết rồi.
Thay vì sợ hãi khi bị đe dọa mạng sống, cảm xúc mạnh mẽ nhất của Tiết Linh lúc này là sự xấu hổ.
Bất ngờ gặp phải bạn trai cũ đã ba năm không gặp ở nơi và thời điểm không ngờ tới… Cô chỉ muốn chạy trốn!
Khoảnh khắc chớp nhoáng vừa rồi, cô không kịp suy nghĩ nhiều, theo bản năng nằm xuống giả chết, vì không muốn đối mặt.
Có câu nói rất đúng, vào lúc khốn đốn nhất, người mà bạn không muốn gặp nhất chính là bạn trai cũ.
Khi chia tay với tên đàn ông chết tiệt đó, cô đã ước có thể chặt anh ra làm mấy khúc, chấm nước sốt mà ăn.
Cô từng nghĩ, tương lai khi cô ngẩng cao đầu, trở thành một phú bà, còn Văn Cửu Tắc thì sa sút đến mức phải làm việc hèn hạ.
Chắc chắn lúc đó cô sẽ không nhận ra anh.
Không ngờ thực tế lại khác xa tưởng tượng đến vậy.
Giờ đây cô đầu bù tóc rối nằm giữa đống tang thi, trông như một đống rác, còn Văn Cửu Tắc thì ngồi trên xe, bảnh bao bắn hạ tang thi, có lẽ anh thậm chí còn chẳng nhận ra cô.
Có khi nếu cô ngã xuống muộn chút nữa, giờ này đã bị một viên đạn của Văn Cửu Tắc bắn chết rồi.
Tiết Linh vừa tức giận vừa khó chịu, chỉ cầu mong Văn Cửu Tắc thực sự không nhận ra mình.
Cầu mong đoàn xe của bọn họ nhanh chóng rời khỏi con phố này, để cô có thể nhân lúc họ dọn dẹp đám xác tang thi mà lặng lẽ trốn đi.
Cô muốn tìm một nơi khác, không bao giờ trở lại đây nữa.
Trong lúc đầu óc còn đang rối tung rối mù, đoàn xe đã đến gần. Tiết Linh nghe thấy có người ngạc nhiên gọi: “Anh họ, anh đang làm gì vậy?”
Sau đó là tiếng bước chân, đi thẳng về phía cô.
Tiết Linh: “…”
Cô thật sự không muốn thừa nhận rằng mình nghe ra được đây là tiếng bước chân của tên Văn Cửu Tắc đáng ghét.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, rồi dừng lại bên cạnh cô.
Anh im lặng hồi lâu, như thể đang nhìn chằm chằm vào cô.
Tại sao? Anh thấy cô quen mắt sao? Đã nhận ra cô rồi à?
Tiết Linh úp mặt xuống đất, cảm giác toàn thân mình vì căng thẳng mà cứng đờ hơn nữa.
You cannot copy content of this page
vynguyen1
Truyện vốn có 90 chương mà vào đây 1 chương lớn chia thành 3 chương nhỏ vậy. Đọc 1 chương full tốn 3 lần xiền à
2 tháng
phuongthao1
Cho mình hỏi sao mình nạp rồi mà vẫn chưa đọc đc vậy ạ
4 tháng
kratos01
Nàng cho mình số ID và nội dung + thời gian ck để mình hỗ trợ nhé. Liên lạc telegram để được hỗ trợ nhanh hơn ạ.
4 tháng
kratos01
Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3
4 tháng
nhiusle
Lại tốn 2 lần mở 1 chương? Bộ nghòe lắm hả:))))
7 tháng
nhiusle
Mua chương rồi mà mới out mấy tiếng bắt mua lại zậy:))) Ảo l à
7 tháng