Danh sách chương

An Mộc hừ nhẹ, hơi ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, ăn được là phúc, càng nhiều càng tốt.”

Tô Vô Tức mỉm cười, ngón tay dài mảnh lướt nhẹ trên tách trà tối màu, ánh mắt lấp lánh đầy niềm vui.

Hiếm khi anh cảm thấy thoải mái và dễ chịu như thế này.

Chỉ là cô gái đối diện như phát hiện ra điều gì đó, “a” lên một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Này, tay lạnh có phải là dấu hiệu của thận hư không? Có nên gọi một nồi lẩu Thái không nhỉ?”

Chẳng phải ngầm châm chọc sao? Cô đây thẳng thắn châm chọc luôn!

Tô Vô Tức cảm thấy gân xanh nổi lên trên trán, khóe môi khẽ giật: “…?”

Nghe có vẻ không ổn, nhưng điều này có tính là quan tâm không nhỉ?

Chắc là tính…

Vì vấn đề này liên quan đến lòng tự trọng của đàn ông, Tô Vô Tức trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết khi giảng giải lý thuyết Đông y cho cô. 

An Mộc vừa ăn vừa nghe, dù giọng nói của chàng trai rất êm tai, nhưng cô cảm thấy những kiến thức đó chỉ lướt qua đầu mình mà không để lại chút dấu vết nào, điều này thật sự khiến người ta mê mẩn. 

Dưới sự giải thích nghiêm túc của Tô Vô Tức, cuối cùng An Mộc cũng gật đầu thừa nhận rằng anh không bị thận yếu, và chỉ vào miếng bít tết phi lê sốt nấm truffle của mình.

“Món này có vị hơi giống khoai lang nướng.”

Tô Vô Tức bất lực cười, tay tự nhiên cầm dao nĩa cắt một miếng thức ăn, anh nheo mắt nhẹ nhàng thưởng thức: “Đúng là có chút hương vị ngọt ngào của khoai lang nướng.”

An Mộc lúc này mới hài lòng nhếch môi: “Đúng không, đúng không, khẩu vị của tôi nhạy lắm. Nhưng mà, ăn nhiều thế này lại sợ béo rồi.”

“Không đâu, món em gọi rất tốt, hôm nay chúng ta ăn rất lành mạnh. Hơn nữa, vẻ đẹp của một người không nằm ở ngoại hình hay cân nặng, mà ở những niềm vui và sự ấm áp mà em mang lại cho người khác.”

Giọng nói của chàng trai có chút vội vàng, không tự chủ mà phản bác lại lời của cô.

“Con người không nên đánh giá cân nặng của phụ nữ theo một chuẩn mực cố định, đừng ép mình vào một khuôn khổ cố định, điều đó chỉ khiến em thêm phiền muộn.” 

“Với tôi, tôi chỉ hy vọng em khỏe mạnh.”

Anh nhìn cô, một nửa khuôn mặt chìm trong ánh đèn, bao quanh anh là một không khí cực kỳ dịu dàng.

Đôi mắt sâu thẳm ẩn sau cặp kính dường như chỉ chứa đựng hình bóng nhỏ bé của cô gái, không còn chỗ cho bất kỳ ai khác.

Tay cầm dao nĩa của An Mộc chợt cứng lại, không tự nhiên nhét thức ăn vào miệng, nuốt chửng mà không nhai kỹ.

Cô ngước mắt nhìn Tô Vô Tức: “Tôi đi vệ sinh một chút.”

“Ơ…”

Tô Vô Tức khẽ nhấc cổ tay, nhưng bóng dáng đỏ rực kia đã nhanh chóng rời đi về phía bên trái.

Sắc mặt có chút căng cứng, đôi môi mỏng khẽ động, nhưng những lời chưa kịp thốt ra đã bị nuốt ngược vào trong. 

Khi cô gái rời đi, chàng trai chìm vào một bầu không khí trầm lặng, gương mặt tinh tế của anh hiện lên chút cô đơn dưới ánh đèn ấm áp.

Rõ ràng nhà vệ sinh ở tầng này chỉ cách bên phải không xa, còn bên trái là lối gần thang máy.

Nếu trong lúc hẹn hò mà cô gái đột nhiên rời đi, thì phải xem lại mình đã làm sai điều gì khiến cô ấy bực bội – Quân sư Quý Nhất đã từng nói thế.

Đinh đoong—

Anh mở tin nhắn.

Phiền phức: Thế nào rồi?

Tô Vô Tức: Cô ấy rời đi rồi.

Phiền phức: Cái gì cơ? Rời đi rồi?

Tô Vô Tức: Ừ.

Phiền phức: Chậc, tiên đế lên ngôi chưa được bao lâu đã băng hà giữa đường…

Tô Vô Tức cau mày, xóa tin nhắn và chặn Quý Nhất ngay lập tức.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, anh lại rơi vào trạng thái im lặng ngắn ngủi, ngồi một mình bên cửa sổ. 

Ánh mắt trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm vào bữa ăn còn dang dở. 

Ngoài cửa sổ, tất cả đèn neon đều đã sáng rực, cuộc sống về đêm ở thành phố Bắc Kinh mới thực sự bắt đầu. 

Tô Vô Tức cúi đầu xuống, thu lại ánh sáng u buồn trong đôi mắt mình.

Trang trí của nhà hàng này trên dưới rất khác biệt, tầng trên chỉ có hai phòng riêng biệt ở hai bên, ngay cả những người giàu có nhất ở nước Z cũng phải đặt trước.

Những điều này An Mộc không biết, dù sao người nhà họ An luôn cảm thấy đồ ăn ngoài không lành mạnh, nên rất ít khi đưa con cái ra ngoài ăn.

An Mộc tìm mãi mà không thấy nhà vệ sinh, cuối cùng đành phải hỏi nhân viên phục vụ đường đi, rồi mới theo họ đến tầng dưới.

Cô hất ít nước lên mặt, vỗ vài cái rồi thở phào nhẹ nhõm khi tựa vào bồn rửa. 

“Anh chàng này đúng là hồ ly! Làm rối loạn tâm trí mình!”

Những lời của Tô Vô Tức cùng với bầu không khí đó chỉ có thể nói là rất đẹp, đẹp đến mức làm tim An Mộc đập nhanh.

Tuy nhiên, trước khi thực sự sống sót, cô sẽ không nghĩ đến những chuyện lãng mạn này.

Nếu nghĩ đến, thì Tô Vô Tức đúng là một người rất tốt.

Hài hước, đẹp trai, lại có học thức, nếu lỡ làm người ta khóc thì…

 

Hết Chương 347: Cô ấy rời đi rồi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page