Danh sách chương

Tô Vô Tức không có biểu cảm gì trên mặt, chỉ là ánh mắt lạnh lùng đột nhiên dừng lại trên khuôn mặt của anh ta. 

Không rõ là cảm xúc gì, anh cảm thấy trong tiềm thức, mình không thích nhìn người này.

Nhưng Trì Dã không có cảm giác gì, ánh mắt vẫn dính chặt vào An Mộc, thật giống như một người thanh mai trúc mã vậy. 

Tô Vô Tức hừ nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo chút lạnh lẽo: “Mộc Mộc không phải là cái tivi, đừng nhìn chằm chằm vào cô ấy mãi, có được không?”

Trì Dã ngẩng đầu: “?”

Liên quan gì đến anh chứ?

Khi bị làm mất mặt, nụ cười của anh ta cứng lại: “Ý của vị này là sao thế?”

Tô Vô Tức nhìn thẳng vào anh ta, một lúc sau khẽ cười, gật đầu nhẹ nhàng, động tác đầy quý phái và tao nhã. 

“Ý của tôi chỉ là, việc nhìn chằm chằm vào phụ nữ trong thời gian dài là rất thiếu lịch sự. Và tình cờ, hành động của anh vừa rồi chỉ khiến An Mộc cảm thấy bị đe dọa và không thoải mái.”

“Theo lý thuyết hành vi con người, việc nhìn lâu như vậy mang ý nghĩa khiêu khích và xâm phạm.”

Giọng nói của chàng trai rất chậm rãi, như thể nhớ ra điều gì đó, anh dừng lại một chút rồi tiếp tục.

“Những lời này có lẽ hơi phức tạp với anh, vì trước đó tôi đã nói rất rõ ràng, nhưng anh vẫn hỏi ‘ý là gì’. Điều này cho thấy khả năng hiểu biết của anh có sự thiếu hụt rõ ràng.”

“Vậy nên giờ đây, tôi chỉ có thể nói thẳng — hãy quản lý đôi mắt của mình cho tốt.”

Mặc dù từng từ ngữ đều như lưỡi kiếm ngầm chĩa vào nhau, nhưng với biểu cảm cực kỳ chân thành của Tô Vô Tức, lại khiến người khác cảm thấy anh thật lòng đưa ra lời khuyên. 

Khiến người khác không thể bắt lỗi.

Quý Nhất đứng phía sau hít một hơi lạnh, đột nhiên cảm thấy mình đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới. 

Trước giờ anh ta luôn nghĩ rằng Tô Vô Tức là người thích hành động hơn là lời nói, nhưng hôm nay mới biết, đối phương chỉ không muốn nói chuyện với mình.

Cái vẻ nhỏ nhen này, cần gì phải đọc cuốn “Ba ngày học làm vua meme” nữa?

An Thiếu Vũ nheo mắt, thích thú nhìn lướt qua Trì Dã.

Trong mắt anh ta, cả hai người này đều đáng ghét, nhưng xét về thân phận và xuất thân, rõ ràng Tô Vô Tức dễ chịu hơn một chút.

Chỉ là một chút thôi, bản chất thì giống, đều đáng ghét như nhau.

Nụ cười cuối cùng trên mặt Trì Dã biến mất, ánh mắt nhìn Tô Vô Tức đầy cảnh giác và đề phòng: “Việc này liên quan gì đến anh? Mộc Mộc có nói gì đâu.” 

An Mộc, người đang cố gắng làm như không nghe thấy gì: “(′-﹏-`;)”

【A! Chết tiệt, Trì Dã!】

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía An Mộc, khiến cô cảm thấy như bị kim đâm vào lưng, nghẹn lời, và không biết phải làm sao!

Cười gượng, ngẩng đầu nhìn Tô Vô Tức rồi lại nhìn Trì Dã, trong ánh mắt đầy sự khó hiểu và ngạc nhiên: “Hai người quen nhau từ trước à?”

【Quả nhiên là người có học, ngay cả khi cãi nhau cũng rất có lý lẽ.】

【Nhưng sao Trì Dã lại đi theo? Tô Vô Tức và anh trai tôi còn chưa nói chuyện chính nữa mà, anh chen vào làm gì! Chuyện này có liên quan gì đến anh, tôi thực sự không hiểu!】

Tô Vô Tức khẽ lắc đầu trong tầm nhìn của cô, ý bảo không quen biết. 

Trì Dã thì trực tiếp mở miệng, giọng trầm thấp: “Không quen.”

An Mộc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, dưới ánh mắt của mọi người, cô giơ tay lên: “Không quen à? Không biết người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người là tình địch đấy.” 

“Lần đầu gặp mà đã thế này, tôi còn tưởng hai người sẽ đánh nhau ngay lập tức cơ.”

An Thiếu Vũ mím môi, An Nhiên cau mày, còn Quý Nhất và chị Yến Yến thì cười như đang xem kịch hay.

Ở một khía cạnh nào đó, An Mộc đã nói đúng. 

Trì Dã ngẩn ra, trông giống như một chú chó con bị ức hiếp, ánh mắt ủy khuất nhìn cô: “Tôi cũng không rõ nữa, vị này lần đầu gặp đã nói tôi không lịch sự, có lẽ anh ấy không thích tôi.”

Tô Vô Tức: “…[^]_[^]゛”

Mùi trà đang tỏa ra nồng nặc.

Lúc này, An Mộc tỏ ra rất chính trực, “chậc” một tiếng, thái độ công bằng.

“Anh nhìn chằm chằm vào tôi trước nên anh ấy mới cảm thấy anh không lịch sự, thực ra tôi cũng thấy anh không lịch sự.”

“Tô Vô Tức chỉ nói ra sự thật thôi, anh ấy không sai, dù tôi không nói gì, nhưng tôi nghĩ anh ấy nói đúng.”

Khóe miệng Tô Vô Tức nhếch lên, dáng người không tự chủ mà thẳng hơn. 

Xem kìa, ngay cả chính chủ cũng đứng về phía mình. 

Trì Dã còn muốn phản bác, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt lãnh đạm của An Mộc.

Cô như thể biết hết mọi chuyện nhưng lười đôi co, nếu cứ cố chấp nữa, người mất mặt chỉ có thể là anh ta. 

Trì Dã bất lực, cười gượng: “Xin lỗi.” 

An Thiếu Vũ khẽ cười, nhìn qua có vẻ khó gần. 

Thực ra anh ta hiểu sai ý của An Thiếu Vũ, vị ảnh đế này chỉ đang ngắm nhìn Tô Vô Tức mà trầm tư thôi. 

 

Hết Chương 341: Mùi trà.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page