Tôi Vốn Sinh Ra Đã Là Ác Quỷ

Chương 3

Chương trước

Chương sau

Đây là… Nguyễn Thất Thất?

 

Người phụ nữ bên cạnh tôi cười áy náy:

 

“Xin lỗi, tôi quên đeo tai nghe…”

 

Tôi không nghe rõ người phụ nữ nói gì, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại.

 

Trong video, Nguyễn Thất Thất đang quỳ dưới đất, kéo lấy gấu áo của mẹ tôi, vừa khóc vừa cúi đầu, xung quanh tụ tập một đám người, không ai khác ngoài những kẻ đang chỉ trích mẹ tôi:

 

“Chậc chậc chậc, trông có vẻ là người tử tế, hóa ra lại có thể làm ra chuyện này!”

 

“Người ta nói con hư tại mẹ, hai cô con gái, một đứa làm tiểu tam, một đứa là độc phụ, cha mẹ của chúng chắc cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì!”

 

“Đúng là quá ác độc, ngay cả đứa trẻ sáu, bảy tuổi cũng không tha…”

 

17

 

Mẹ tôi cả đời sống ngay thẳng, tử tế, chẳng ngờ khi sắp nghỉ hưu lại bị người ta chặn trước cổng cơ quan mà chửi mắng thậm tệ!

 

Mặt bà đỏ bừng rồi lại tím tái, gấp gáp biện minh nhưng chẳng ai thèm nghe.

 

Mấy người nổi tiếng trên mạng sống gần đó nghe tin liền kéo đến, giơ điện thoại lên livestream để câu kéo sự chú ý, càng chửi rủa, nhiệt độ phòng livestream càng tăng cao.

 

Đột nhiên, từ đám đông có một chiếc giày bay thẳng tới, đập trúng trán mẹ tôi.

 

“Giỏi lắm! Đánh hay lắm! Cả nhà loại người này cần phải bị dạy cho một bài học!”

 

 

Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi, tai cũng ù lên không ngừng, móng tay cắm sâu vào da thịt. 

 

Tôi chỉ muốn ngay lúc này xé nát Nguyễn Thất Thất ra thành từng mảnh.

 

Nhưng lý trí lại nói rằng tôi không thể.

 

Tình trạng của em gái mới chỉ vừa cải thiện đôi chút, tôi không thể để nó biết chuyện này và bị kích động thêm nữa.

 

Tôi nhắm mắt lại, dựa vào ghế, cố gắng kìm nén sự phẫn nộ đang trào dâng trong lòng.

 

18

 

Chuyện này lan nhanh khủng khiếp, đến khi tôi đưa em gái về nhà, thì khắp mạng xã hội đã tràn ngập thông tin về gia đình tôi.

 

Nào là địa chỉ nhà, nơi làm việc của ba mẹ, thậm chí là ảnh khỏa thân của em gái tôi sau khi bị AI thay mặt, xuất hiện khắp nơi.

 

Tất nhiên, phần lớn vẫn là câu chuyện năm năm trước, được các phương tiện truyền thông lôi ra và thêu dệt thêm. 

 

Họ gọi tôi là “đồ cặn bã”, nguyền rủa ba mẹ tôi với cái gọi là “gen xấu” tại sao lại sinh con, gây hại cho xã hội!

 

Tôi nằm dài trên ghế sofa, nhìn vào những tin tức đầy ác ý và những bình luận không thể nào bẩn thỉu hơn, mà lòng lại cảm thấy bình thản lạ thường.

 

Vừa thu thập chứng cứ, tôi vừa lần theo dấu vết của nguồn thông tin bị rò rỉ, nhanh chóng xác định được một tài khoản cùng thành phố.

 

Để giải thích mọi chuyện thật dễ dàng, tôi có rất nhiều video bằng chứng về việc Nguyễn Thất Thất gây rối trước cửa nhà tôi, nhưng đối với một người vợ như cô ta, kẻ mà trong lòng chỉ có chồng con, thì phản công như thế chẳng có nghĩa lý gì.

 

Tôi muốn phá hủy tất cả những gì cô ta quan tâm, khiến cô ta phải chịu đựng nỗi đau như tôi. 

 

Đó mới là báo thù thực sự.

 

Tôi chuyển sang tài khoản phụ, phía trên xuất hiện hàng chục tin nhắn, nổi bật nhất là một giao dịch chuyển tiền 520 từ Triệu Thiên Minh.

 

19

 

Sau khi em gái ngủ, mẹ tôi lấy hộp thuốc ra, im lặng xử lý vết thương, còn ba tôi ngồi bên cạnh, hút thuốc mà không nói một lời, bầu không khí trong phòng im ắng đến kỳ lạ.

 

Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ cửa, khiến mẹ tôi giật mình, làm rơi cả tăm bông xuống đất.

 

“Để con ra xem.”

 

Tôi cất điện thoại, nhanh chóng mở cửa, bên ngoài là một đám thanh niên lêu lổng, tay xách những xô rác và nước bẩn, đứng lúng túng chẳng biết phải làm gì.

 

Tôi mỉm cười lịch sự với bọn họ, rồi giật lấy những chiếc xô bẩn, chẳng nói chẳng rằng hất ngược về phía chúng.

 

Ngay lập tức, mùi hôi thối từ nước cống tràn ngập khắp cầu thang, đám thanh niên la hét ầm ĩ, tiếp theo đó là những tiếng nôn mửa và tiếng gào thét đầy tuyệt vọng.

 

“Nước! Mẹ nó, tao vừa há miệng… Tao sắp nôn rồi…”

 

“Đại ca… đại ca… trên người anh… oẹ …”

 

Tôi dựa lưng vào khung cửa, vừa thưởng thức sự thảm hại của chúng vừa nheo mắt, nhắm thẳng vào tên tóc vàng đứng đầu nhóm, nói:

 

“Cậu là Vương Kiệt, em họ của Nguyễn Thất Thất đúng không? Trước khi đến đây, chị cậu không nói với cậu rằng tôi là một kẻ điên à?”

 

Nói rồi, tôi khẽ xoay con dao quân đội trong tay.

 

Tên tóc vàng đối diện với ánh mắt hung ác của tôi, bất giác rùng mình. 

 

Hắn chỉ là một tên lưu manh chẳng có tài cán gì, hôm qua vừa nghe cuộc gọi khóc lóc của chị họ Nguyễn Thất Thất, liền lập tức tụ tập vài anh em đến đây để trút giận thay chị, không ngờ lại gặp phải tôi –kẻ cứng đầu thế này.

 

Người Vương Kiệt đầy bùn đất, bốc mùi hôi thối, mấy tên đồng bọn cũng ôm mũi, dáng vẻ muốn nôn mà không dám. 

 

Nhìn tình hình thấy không thể ở lại được lâu hơn, hắn cắn răng, cố nén sự buồn nôn, buông một câu “Mày đợi đấy” rồi kéo đồng bọn bỏ chạy.

 

Vương Kiệt cùng đồng bọn vội vàng chạy đến trước cửa nhà Nguyễn Thất Thất, hắn đập mạnh vào cửa, vừa đập vừa hét to:

 

“Chị ơi, mở cửa đi! Cho bọn em vào tắm với…”

 

“ch3t’ tiệt, con đàn bà đó ra tay mạnh quá, chẳng chớp mắt đã hất cả xô nước bẩn vào người… Ghê quá đi mất…”

 

Nguyễn Thất Thất nhìn qua camera an ninh, thấy Vương Kiệt và mấy tên đồng bọn toàn thân lấm lem bùn đất, còn bốc ra mùi hôi thối, không khỏi nhíu mày.

 

Triệu Thiên Minh vốn đã không ưa gì việc cô liên lạc quá thân thiết với đám họ hàng nghèo khó bên ngoại, giờ mà cho bọn họ vào nhà, làm bẩn và bốc mùi khắp nơi, khi chồng cô ta về chắc chắn sẽ nổi giận.

 

Nghĩ đến chồng mình, Nguyễn Thất Thất cắn chặt môi, lớn tiếng nói:

 

“Tiểu Kiệt, mấy đứa về đi, Thiên Minh không thích có người lạ đến nhà chúng ta đâu. Nếu anh ấy biết chị cho mấy đứa vào, chắc chắn sẽ không vui…”

 

21

 

Vương Kiệt ngớ người ra, hắn không thể tin nổi, đập mạnh vào cánh cửa:

 

“Nguyễn Thất Thất, mày vừa nói cái gì hả? Tao là em họ của mày mà!”

 

“Mau mở cửa ra, cho bọn tao vào tắm đi!”

 

Vương Kiệt hét đến khản cả cổ, nhưng Nguyễn Thất Thất vẫn không đáp lại. 

 

Hắn bực bội đá mạnh vào cửa, chửi rủa vài câu rồi cùng đám đồng bọn bỏ đi.

 

Thấy Vương Kiệt và đồng bọn đã đi, Nguyễn Thất Thất mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Trong lòng cô ta vừa cảm thấy áy náy vì không cho em họ vào nhà, vừa nghĩ rằng họ quá vô dụng, có bao nhiêu người vậy mà không đối phó nổi một người phụ nữ.

 

Đang nghĩ, điện thoại bỗng hiện lên tin nhắn của Triệu Thiên Minh.

 

“Tối nay anh có tiệc, không về đâu.”

 

Từ khi gặp phải người đàn bà điên kia, Triệu Thiên Minh liên tục phải đi công tác và gặp đối tác. 

 

Ngay cả lần trước khi Tiểu Bảo nhập viện, hắn cũng chỉ ghé qua một lát rồi đi ngay…

 

Nguyễn Thất Thất thoáng hoảng hốt, cô ta ôm chặt điện thoại, liên tục gọi ba cuộc cho hắn nhưng đều bị từ chối.

 

Một ý nghĩ không hay nảy lên trong đầu cô. 

 

Cô ta tự trấn an mình, vừa vỗ nhẹ lên ngực vừa lẩm bẩm:

 

“Không đâu, không thể nào… chồng yêu mình như thế, làm sao anh ấy có thể ngoại tình chứ?”

 

“Anh ấy ưu tú và giàu có như vậy, bây giờ phụ nữ đều rất dễ dãi, chắc chắn là mấy con tiện nhân đó chủ động dụ dỗ anh ấy…”

 

“Không được, mình phải đi tìm anh ấy, không thể để bọn đàn bà hư hỏng kia lợi dụng!”

 

Nghĩ đến đây, trong mắt Nguyễn Thất Thất lóe lên tia sáng, cô vội vàng cầm lấy chìa khóa và vội vàng ra khỏi nhà.

 

22

 

Tôi gọi người dọn dẹp sạch sẽ đống bừa bãi trước cửa nhà, sau đó đặt một chuyến du lịch bảy ngày cho ba mẹ và em gái, nói rằng gần đây có nhiều chuyện phiền toái, nên để họ ra ngoài thư giãn.

 

Ba mẹ tôi dường như đoán được tôi định làm gì, hiếm khi không ngăn cản tôi, chỉ lặng lẽ nhìn tôi một cái thật sâu, rồi dặn tôi phải cẩn thận.

 

Sau khi tiễn họ, tôi lục trong tủ quần áo ra một chiếc váy bó sát, mang đôi giày cao gót mảnh, uốn éo bước ra khỏi nhà.

 

Đi qua con hẻm sau trường tiểu học, tôi thấy Vương Kiệt mặc áo ba lỗ, đi dép lê, đang ngồi rít thuốc trước một căn nhà cũ rách. 

 

Thấy tôi đến, hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi huýt sáo một tiếng khinh bỉ:

 

“Con đàn bà thối tha, ăn mặc thế này là muốn anh mày…”

 

Tôi không đợi hắn nói hết những lời bẩn thỉu làm bẩn tai mình, đã tung một cú đá khiến hắn ngã nhào xuống đất.

 

Tôi lập tức trèo lên người hắn, đấm thẳng vào mặt ba cú liên tiếp. 

 

Vương Kiệt bị đấm đến mức hoa mắt chóng mặt, máu mũi và nước miếng dính đầy mặt. 

 

Tôi cảm thấy ghê tởm, lau tay rồi liếc nhìn xung quanh, cười khinh bỉ:

 

“Thật đáng thương, Nguyễn Thất Thất sống trong biệt thự, ngày ngày nằm hưởng thụ sung sướng, thế mà không giúp đỡ cậu em trai có tình có nghĩa như cậu chút nào.”

 

Vương Kiệt nằm co ro trên đất, đau đớn đến nỗi mặt mày méo mó. 

 

Nghe lời tôi nói, hắn ngay lập tức nhớ lại việc mình ra mặt giúp Nguyễn Thất Thất nhưng lại bị đối xử tệ bạc, mất mặt trước đám anh em.

 

Thấy trong mắt hắn lộ ra sự phẫn nộ không giấu được, tôi lại thổi thêm một ngọn lửa:

 

“Là vì cô ta không có tiền, hay là vì cô ta khinh thường người anh em nghèo khổ này?”

Hết Chương 3.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page