Danh sách chương

“Độ tuổi hai mươi mà luôn bị gọi là ông chú, thật là hài hước. Mộc Mộc, chúng ta cứ coi như xem trò cười thôi, dù sao thì những trò cười còn sống không nhiều đâu.”

Từ Triết, trò cười còn sống: “…”

Anh ta không những không tức giận, mà còn cười càng tươi hơn, ánh mắt nhìn An Mộc như nhìn thấy thần tài.

Còn quay sang yêu cầu máy quay bên cạnh tập trung quay cảnh của An Thiếu Vũ.

Hình tượng người anh trai cuồng em gái đã được khẳng định chắc chắn.

Luật chơi là luật chơi. 

Ngay từ đầu, anh ta đã nói rõ ràng, người được chọn không thể từ chối. 

Nhưng An Thiếu Vũ dù sao cũng là nhà tài trợ, ban đầu anh ta đã định chia đều số lượng ra, sau đó dàn dựng một đoạn không phải là không thể. 

Dù có chút phiền phức và chưa hoàn toàn từ bỏ, nhưng thật ra anh ta cũng không đánh giá cao khả năng của An Mộc.

Chỉ là một sự bất ngờ thôi, điều này thì không thiếu, may mắn là hiệu quả chương trình rất tốt. 

Càng nghĩ, Từ Triết càng vui, dù bị hai người họ cùng chế nhạo nhưng vẫn cười không khép miệng được.

Nhưng anh ta biết rõ vai trò của mình, nên dù bị An Thiếu Vũ chế giễu thì vẫn cười lấy lòng, rồi chuyên nghiệp làm công việc dẫn chương trình của mình, 

“Được rồi, xin chúc mừng Mộc Mộc của chúng ta! Cô đã thành công mở khóa gói D, gói ‘Khóc trời than đất’! Mọi người chúc mừng nào!”

Vừa dứt lời, Từ Triết liền vỗ tay nhiệt liệt.

Chỉ là, các khách mời đều không thích việc anh ta làm khó cô gái, nên không khí trong sân bỗng trở nên im lặng lạ thường, chỉ còn lại tiếng vỗ tay đơn độc của Từ Triết.

An Mộc vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ về việc liệu anh trai mình có bị mất hình tượng hay không, thì đã bị âm thanh đó kéo trở lại thực tại.

Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy không khí như có lũ quạ bay qua, tràn đầy sự lúng túng.

Không một ai đáp lại anh ta.

Khóe miệng Từ Triết khẽ co giật, động tác vỗ tay ngày càng chậm lại, cuối cùng thì dừng hẳn.

Giữ vững nguyên tắc: chỉ cần mình không xấu hổ thì người khác sẽ xấu hổ. 

Anh ta sờ lên cái trán bóng loáng của mình rồi tiếp tục nói: “Haha, cô An Mộc thực sự rất giỏi khi kiên trì hoàn thành một trăm cái gập bụng, vậy cô có bí quyết nào muốn chia sẻ với mọi người không?”

Nghe câu hỏi này, mắt An Mộc lập tức sáng lên. 

【Đến rồi! Khoảnh khắc tỏa sáng của mình đây!】 

Cô khẽ hắng giọng, chậm rãi xoa bụng mình với vẻ đầy thâm sâu.

“Một số việc không phải vì nhìn thấy hy vọng mới kiên trì, mà là vì kiên trì mới nhìn thấy hy vọng. Kết quả của sự bền bỉ có thể không hoàn hảo, nhưng kết quả của việc bỏ cuộc giữa chừng chắc chắn là không hoàn hảo.” 

【Thế nào? Thế nào? Mọi người thấy câu này ngầu không, hahaha!】 

An Thiếu Vũ thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như em gái thực sự không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Còn An Nhiên thì chẳng bận tâm đến những chi tiết này, đứng bên cạnh giám sát hành động của An Mộc.

Nếu làm không tốt, thì chắc chắn sẽ bị đau lưng mỏi vai mấy ngày liền.

Cô gái có khuôn mặt búp bê ngây thơ kêu lên một tiếng “Wow”, nhìn An Mộc với ánh mắt ngưỡng mộ như đang nhìn thần tượng, đầy nhiệt huyết. 

“Ôi, chị Mộc Mộc thật là giỏi! Chị không biết lúc em đếm đến năm cái cuối cùng, em hồi hộp thế nào đâu! Chị nói đúng, quả thật là phải kiên trì thì mới có hy vọng ăn được cơm!”

Lâm Tô không phải lần đầu gặp An Mộc, nhưng Lưu Hân Văn thì là lần đầu.

Lâm Tô cười, vẻ đẹp kiêu sa thêm phần sống động, chỉ là lời nói ra thì không mấy dễ nghe.

Cô ta khẽ mở miệng nói: “Cô có thể đừng làm màu được không? Ngày mai đừng có mà đau đến mức không dậy nổi.” 

An Mộc mím môi nhìn đối phương, chỉ cảm thấy bầu không khí tốt đẹp vừa rồi bị phá hỏng mất.

Cô chẳng biết phải nói gì với một người không giữ nổi hình tượng như Lâm Tô.

“Cho chị một trăm đồng để rút lại câu vừa nói đi!”

Lâm Tô: “?”

Cô ta chỉ sững sờ trong một giây, sau đó phản ứng rất nhanh, liền đổi giọng: “Được thôi, tôi thấy Mộc Mộc nói rất đúng! Chúng ta đều nên học tập cô ấy!”

Nghe có vẻ trang trọng, nhưng cô ta lại khẽ ghé sát vào An Mộc và hỏi: “Vậy là tiền mặt hay chuyển khoản?”

An Mộc: “…”

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng sự hấp dẫn của đồng tiền.

Từ Triết bị phớt lờ một cách thảm hại, chỉ biết gãi gãi mớ tóc thưa thớt của mình, vẫy tay ra hiệu cho nhân viên mang gói ăn “Khóc trời than đất” lên.

Trâu Đình là người nấu ăn giỏi nhất trong số họ.

Thấy mấy cô gái cười đùa vui vẻ, chị ta không muốn phá hỏng không khí, liền dẫn Trì Dã và Hàn Nhược Ly đi khiêng thùng để chuẩn bị nấu bữa trưa.

Đây là thành quả mà An Mộc đã nỗ lực đạt được, lát nữa khi ăn sẽ cảm ơn cô thật tốt.

Trì Dã thì không mấy muốn rời đi, vì máy quay và độ hot mới là lý do anh ta đến tham gia chương trình.

 

Hết Chương 319: Vậy là tiền mặt hay chuyển khoản?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page