Danh sách chương

An Mộc cúi đầu nhìn, tuân theo nguyên tắc “Giơ tay không đánh người cười”, cô đưa tay ra bắt: “Chào chú Từ.”

Từ Triết: ???

Có phải là do mình chỉ trông có vẻ hơi già thôi không?

Từ Triết lúng túng gãi đầu, người đàn ông cao đến 1m9 nhưng lại có chút e thẹn.

Anh ta hắng giọng, nói với giọng điệu trầm trầm: “Ừm… Cô An Mộc, tôi chỉ nhỏ hơn anh An một tuổi thôi.”

Chỉ nhỏ hơn có một tuổi thôi mà! 

Gọi tôi là “chú” có phải hơi bất lịch sự không?

“???”

Nghe vậy, ánh mắt An Mộc nhìn Từ Triết lập tức thay đổi, cô quay đầu nhìn An Thiếu Vũ, đôi mắt sáng rực như muốn hỏi – “Thật vậy sao?”

An Thiếu Vũ muốn bật cười, nhưng ở trước mặt người khác, vẫn giữ chút hình tượng của một ngôi sao. 

Anh ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu, xác nhận rằng Từ Triết không đùa.

Lúc này, An Mộc càng khó tin hơn, đôi mắt mở to thêm chút, trong ánh mắt có phần thương cảm.

【Nhỏ hơn anh trai tôi một tuổi, vậy cũng chỉ tầm 23 tuổi thôi, nhưng người này trông già hơn 32 tuổi!】

【Nhìn mái tóc này xem, trên đỉnh đầu chẳng còn mấy sợi, rốt cuộc anh ta đã trải qua chuyện gì vậy? Tôi nên tránh những gì để khỏi trở nên thảm hại như vậy khi còn trẻ?】

An Thiếu Vũ khẽ ho một tiếng, cố gắng nén lại nụ cười.

Từ Triết là người anh ta quen biết từ lâu, gia cảnh của đối phương khá ổn, tuy không bằng nhà họ An nhưng cũng không tệ.

Trước đây đối phương không xấu xí như bây giờ, chỉ là sau này khi bắt đầu yêu thích nhiếp ảnh…

Có lẽ ánh mắt tò mò của An Mộc quá rõ ràng, Từ Triết bị nhìn đến mức không thoải mái, anh ta đưa tay gãi đầu theo thói quen, trông rất ngốc nghếch. 

“Hahaha, đừng nhìn tôi như thế, cô An Mộc, tôi biết tôi trông hơi già, cô hiểu lầm cũng là bình thường thôi.”

“Nhưng mà, ngoài này vẫn còn nắng, vào trong nhà nói chuyện đi, cô An Nhiên đã vào trước rồi.”

An Mộc mím môi, gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại bắt đầu thầm phàn nàn.

【Nhìn anh ta… Ừm… Trông chẳng có vẻ gì là thông minh, sao lại học theo kiểu ‘đỉnh cao’ như thế nhỉ?】

【Nhưng tính cách khá tốt, nói chuyện cũng khéo léo, dù mình không giúp đỡ, anh ta cũng tự biết đường thoát khỏi tình huống khó xử, chắc đã trải qua không ít lần bị chê cười.】

【Nhưng không thể trách người khác được, nhìn kiểu tóc này mà xem… Làm gì có thanh niên nào ngoài hai mươi lại để kiểu đầu hói thế này!】

【Trông chẳng khác nào một người đàn ông trung niên đang cố gắng duy trì vóc dáng, lo toan nuôi gia đình, trả nợ thế chấp, bị sếp chèn ép và phải chăm sóc con cái.】

“…Khụ.”

An Thiếu Vũ cố gắng che giấu nụ cười, mím môi, một tay kéo vali còn lại, tay kia nhẹ nhàng xoa đầu An Mộc, dẫn cô bước đi.

Nếu ở lại thêm chút nữa, có lẽ hình tượng của anh ta sẽ hoàn toàn tan vỡ.

Trước mắt họ là căn nhà nhỏ ven biển, bên ngoài có một cái đình thoáng mát, dường như là nơi để khách mời ăn uống ngoài trời.

An Mộc bước đi theo sự dẫn dắt của anh trai, nhưng vừa bước vào phòng, cô liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Mắt người cần thời gian để điều chỉnh khi chuyển từ nơi sáng sang nơi tối.

An Mộc còn chưa nhìn rõ được gì thì đã nghe thấy tiếng ‘cạch’ một cái. 

Đèn trên trần nhà ngay lập tức bật sáng, làm cho tầm nhìn trở nên rõ ràng.

Cũng giúp cô nhìn rõ bố trí xung quanh.

Dù từ bên ngoài căn nhà ven biển trông rất đẹp, rộng rãi và mới mẻ, nhưng khi bước vào phòng, cảm giác đầu tiên là bình thường và giản dị. 

Những chiếc bàn ghế gỗ không đắt tiền được đặt bên cạnh, cả căn phòng không có điểm nào nổi bật, xung quanh chỉ có những vật dụng gia đình đơn giản. 

An Nhiên, người đã vào trước đó, đứng cạnh dây kéo công tắc đèn, một tay thả lỏng tự nhiên. 

Đôi mắt lạnh lùng nhìn An Mộc.

An Mộc cũng nhìn lại: “Cảm ơn chị ~”

Cô vừa nói vừa nở nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt trắng trẻo.

An Nhiên khẽ “ừm” một tiếng, bước chân không do dự, bỏ qua ánh mắt dò xét của An Thiếu Vũ, ngồi lên chiếc vali.

Chị ta chỉ tiện tay kéo dây, đúng lúc giúp An Mộc mà thôi.

Cả ba người đều không có yêu cầu gì đặc biệt về chỗ ở, nhanh chóng di chuyển hành lý vào phòng, không dọn dẹp gì nhiều mà chuẩn bị đi ra ngoài để làm phần phỏng vấn trước. 

Dù sao, theo lời đạo diễn, ngày mai khi xuất hiện, họ sẽ phải kéo theo hành lý, giả vờ như lần đầu gặp gỡ các khách mời cố định.

An Mộc rất ngạc nhiên.

Giờ đây, cô bắt đầu đặt dấu hỏi về tính xác thực của tất cả các hiệu ứng trong chương trình thực tế.

Nơi phỏng vấn được sắp xếp trong một căn phòng nhỏ mà đoàn phim tìm được, trên trần treo một chiếc đèn sợi đốt sáng chói và lắc lư.

Khi chiếc đèn cuối cùng ổn định, cả ba người họ cũng đến nơi, đi theo người dẫn đường vào trong phòng. 

An Mộc chỉnh lại mái tóc dài của mình trước ống kính, lớp trang điểm tinh tế vừa vặn, đôi mắt quan sát xung quanh. 

 

Hết Chương 302: Căn nhà nhỏ ven biển.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page