Danh sách chương

An Nhiên nhướng mày, suy nghĩ trong vài giây, rồi cũng đi theo sau.

Dù sao mình đi cùng với họ, nghĩa là đã gắn liền với nhau, dù không muốn quản cũng không thể đứng nhìn mà không can thiệp. 

An Thiếu Vũ chưa kịp đứng vững đã vội vàng hỏi, trong giọng nói có chút lo lắng: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Nghĩ đến lần trước nhà họ Phó cũng đã lừa gạt Mộc Mộc như vậy, anh ta cảm thấy không có thiện cảm gì với đứa trẻ này.

An Mộc chớp mắt, rồi lại kéo áo mình, nhưng kết quả vẫn không thay đổi, không rút ra được.

Đứa trẻ không nói lời nào, chỉ đơn giản là nắm chặt áo cô.

Cô thở dài, ngước nhìn anh trai: “Anh à, em cũng không biết, hỏi đứa trẻ này nhưng nó không nói gì, chỉ đơn giản là nắm áo em, thật kỳ lạ.”

An Thiếu Vũ nhìn xuống đứa trẻ chưa cao đến nửa người, nhẹ nhàng cúi xuống để ngang tầm mắt với đối phương. 

Rõ ràng không nói gì, đứa trẻ liền bước một bước, tiến về phía sau An Mộc, trốn sau lưng cô.

An Mộc: ???

Cô là loại hạt óc chó(*) mới sao? Anh cô là xác sống à? Tại sao lại phải dùng cô để chống đỡ anh trai?

(*) ý chỉ quả óc chó phòng thủ trong Plant VS Zombie. 

Cô gái cười, kéo khóe miệng, gương mặt trắng trẻo đầy vẻ bất lực, cúi đầu nhìn đứa trẻ: “Sao lại thế này? Lần trước nhặt được bà lão, lần này nhặt đứa nhỏ, bao giờ mới đến lúc em nhặt được tiền đây?”

【Với vận may này, có lẽ không có tiền, nhưng có thể sẽ xui xẻo nhặt phải người cha nào đó để chăm sóc.】

【Nhưng thôi, đừng nhặt nữa, dù sao mình cũng có cha rồi! Hơn nữa, đợi khi các anh trai già đi, mình còn phải chăm sóc họ, nghĩ vậy thì mình có đến sáu người cha, hahaha~】

An Thiếu Vũ: ??

Không cần thiết phải nghĩ xa như vậy đâu!

Bàn tay đang dang dở giữa chừng chững lại, nhưng rất nhanh lại tiếp tục hành động, bàn tay lớn chạm nhẹ lên đỉnh đầu đứa trẻ.

“Em tên gì? Cha mẹ em đâu? Tại sao lại nắm áo chị này? Có thể buông ra không?”

Đứa trẻ vẫn im lặng, giữ chặt miệng, bàn tay nhỏ bé trắng trẻo, trong lòng bàn tay còn có vài vết lằn thịt.

An Mộc vô cùng bất lực, cô muốn đi thay đồ nhưng ý định đó bị phá tan, đây là hòn đảo, cô có thể mặc váy nhỏ.

Thật may mắn là sảnh sân bay rất mát mẻ, thời tiết ngoài kia hai mươi mấy độ hoàn toàn không ảnh hưởng gì.

An Nhiên ung dung đi tới, đợi An Thiếu Vũ hỏi xong mới đến nơi, liếc nhìn đứa trẻ, không ngờ nó lại lùi thêm một bước.

Bộ dạng đó, giống như chú gà con gặp phải diều hâu, trốn sau lưng gà mẹ.

Thời tiết không quá nóng, nhưng mái tóc dài rủ xuống thắt lưng vẫn có chút khó chịu.

An Nhiên thuận tay gom tóc lại, không biết từ đâu rút ra một chiếc trâm, vài cái đã búi thành kiểu tóc đẹp, rồi bình tĩnh hỏi đứa trẻ: “Mấy tuổi rồi?”

Đứa bé nhìn ngó, có lẽ thấy chị ta không dễ chọc, mới mở miệng, giọng nói ngọt ngào: “Năm tuổi…” 

Rõ ràng hỏi rất nhiều mà không nhận được câu trả lời nào – An Thiếu Vũ và An Mộc: …

Cả hai trông như hai người bị lừa.

An Mộc lần đầu nghe đứa trẻ này nói, lập tức trở nên phấn chấn, có thể nói nghĩa là có thể tìm được cha mẹ của bé con. 

Cô linh hoạt di chuyển, ‘vèo!’ một cái né sang một bên, khiến đứa trẻ hoàn toàn lộ ra trước mắt An Nhiên.

Chiếc áo bị lực đột ngột kéo rời khỏi tay đứa trẻ.

Đứa trẻ nhìn vào đôi tay trống không, quơ quơ trong không khí vài lần, phản ứng đầu tiên là tìm An Mộc, nhưng An Mộc mắt mở to, lập tức trốn sau lưng An Thiếu Vũ.

Đáng tiếc, đứa trẻ không sợ An Thiếu Vũ, ngược lại còn bước những bước chân nhỏ mặc quần short xanh đuổi theo.

An Mộc “á” một tiếng, rồi lại vòng quanh anh trai mình một vòng, trốn sau lưng chị gái. 

An Nhiên chỉ đơn giản lạnh lùng liếc mắt một cái, đứa trẻ giống như gặp phải thiên địch, đột ngột phanh lại, đứng yên tại chỗ, không còn đuổi theo cô nữa. 

An Mộc thò đầu ra từ sau lưng An Nhiên, đầy vẻ ngạc nhiên: “Chị ơi, chị thật lợi hại, ngay cả trẻ con cũng kính sợ chị!”

【Chỉ là đứa trẻ này… tại sao cứ nắm chặt áo vậy? Trông có vẻ không an tâm.】

An Thiếu Vũ đầy vẻ bối rối.

Đây là kính sợ sao? Đây là sợ hãi chứ? 

Đứa trẻ này sợ đến gần như tự kỷ rồi mà em vẫn cố tán dương chị mình à?

An Mộc thò đầu ra từ sau lưng An Nhiên, nghiêng đầu nhìn đứa trẻ với khuôn mặt trắng trẻo mịn màng.

Có lẽ vì không thể tiếp tục bám vào An Mộc, đứa trẻ chỉ đứng lặng lẽ một mình, cúi đầu nhìn mũi chân, trông có chút đáng thương.

An Nhiên thả tay xuống tự nhiên, đôi mắt lạnh lùng lướt qua một tia không kiên nhẫn, giọng nói cũng mang theo chút bực bội: “Em tên gì? Số điện thoại của cha mẹ em là gì?”

Chị ta ghét trẻ con nhất.

Dù chỉ tình cờ gặp đứa trẻ này, nhưng nếu đã nhìn thấy rồi, không can thiệp thì không phù hợp với cách mình sống.

Chỉ cần gọi điện cho người thân của đứa trẻ là xong. 

 

Hết Chương 292: Em tên gì?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page