Danh sách chương

“Cậu nhắn như vậy chỉ khiến em ấy lo lắng, có thể còn suy nghĩ lung tung và tự trách. Mộc Mộc là người rất tình cảm, đồng cảm hơn người bình thường nhiều, em ấy rất tốt bụng.”

Có lẽ nghĩ đến điều gì đó, Tô Vô Tức khẽ cười, giọng điệu dịu đi một chút.

“Điều này tôi không đồng ý.” 

“Đồng cảm không đồng nghĩa với tốt bụng, đồng cảm cũng không phải là sự ngu ngốc hay ngây thơ. Anh sống cùng với cô ấy suốt mười tám năm, có lẽ đã nhìn mọi thứ qua lăng kính nào đó.”

“Tất nhiên, tôi không có ý hạ thấp cô An Mộc, chỉ là tôi nghĩ, có lẽ cô ấy mạnh mẽ hơn anh nghĩ, cô ấy đã có khả năng tự đứng vững.”

“Cô ấy biết cần tránh xa điều gì, cần gần gũi điều gì. Người như vậy, sự nhạy bén với ác ý và khả năng phản kháng sẽ không thua kém bất kỳ ai trong số các anh.”

“Đó là điều tốt, phải không?”

Bản năng biết cách tránh điều xấu còn quan trọng hơn bất kỳ thân phận cao quý hay khả năng kỳ diệu nào.

Người như vậy, luôn biết ai là người tốt, không làm tổn thương mình, và cũng luôn biết cần tránh xa điều gì, ghét bỏ điều gì. 

Đôi khi anh cũng tự hỏi, nếu nhà họ An không nhận nhầm con, thì có lẽ giờ đây An Mộc còn có thể làm tốt hơn cả An Nhiên.

An Thiếu Vũ cau mày, nhìn sâu vào Tô Vô Tức, nhưng cuối cùng không nói gì thêm, chỉ gật đầu.

Tô Vô Tức cười, gửi đi tin nhắn mà đối phương muốn mình nói.

Lời nói dối này không phải do anh, là do An Thiếu Vũ.

Vì vậy, tội danh lừa dối không thuộc về anh. 

An Mộc đang nhìn chằm chằm vào đoạn chat, đột nhiên nhớ đến chuyện về con gái của bà Phó mà Tô Vô Tức chưa trả lời. 

Khi cô còn đang thắc mắc, thì nhận được tin nhắn của đối phương. 

S: Cảm ơn đã quan tâm, tôi đã về nhà an toàn rồi. 

An Mộc cầm điện thoại, lăn một vòng trên giường, rồi lại gửi tin nhắn hỏi.

An Mộc: Đúng rồi, lúc trước tôi hỏi anh về chuyện con gái của bà Phó, anh chưa trả lời, có gì uẩn khúc không?

Đôi mắt của Tô Vô Tức thoáng tối lại, liếc nhìn An Thiếu Vũ ngồi ở ghế phụ, dường như mắt anh ta đang dính vào màn hình điện thoại của mình.

Người này chắc chắn là cố ý.

An Thiếu Vũ giả vờ không để ý đến ánh mắt khó chịu của đối phương, dù cảm thấy xấu hổ, nhưng anh ta vẫn tự trấn an mình. 

Đây là Mộc Mộc của tôi, nhìn xem thì có sao?

Là để bảo vệ em ấy, đề phòng người xấu.

Nghĩ vậy, anh ta càng tự tin, thậm chí còn đẩy nhẹ lưng ghế của Tô Vô Tức, cười thân thiện: “Đừng để Mộc Mộc đợi lâu, nếu không sẽ làm giảm điểm trong mắt em ấy đấy.”

Tô Vô Tức: …

Tại sao anh lại cảm thấy như mình đang nghe chuyện ngồi lê đôi mách?

Anh đâu phải người kể chuyện. 

Chàng trai thu lại ánh nhìn, không còn chú ý đến cảm giác kỳ lạ mà An Thiếu Vũ mang lại.

S: Con gái của bà Phó vẫn chưa được tìm thấy vì cô ấy đã chết từ lâu.

S: Trong vụ bắt cóc đó, bà Phó đã chọn giữ thể diện quốc gia, không để ý đến lời đe dọa của bọn bắt cóc và tiếng kêu cứu của con gái mình. Chúng là loại người nói được làm được, khi chúng nói giết là sẽ giết, không có chuyện nhân nhượng.

S: Tôi chưa từng nói chuyện này với Phó Tuyên Minh và bà Phó, nên xin cô hãy giữ bí mật. Mặc dù để họ ôm hy vọng viển vông rằng cô Phó còn sống không phù hợp với quan niệm “lá rụng về cội” của người Trung Quốc.

S: Nhưng xin hãy tha thứ, tôi không nghĩ ra cách nào khác. Phó Tuyên Minh và bà Phó đều là quân nhân, để họ mang cảm xúc cá nhân khi xử lý một số vấn đề của nước A là rất nguy hiểm.

An Mộc hiếm khi rơi vào im lặng, cô đã từng nghĩ đến khả năng này, nhưng luôn tự phủ nhận nó.

Cho đến khi Tô Vô Tức nói thẳng rằng người đó đã chết, tim cô vẫn thắt lại.

Thế giới này không có chỗ cho sự khoan nhượng hay những phép màu hão huyền, thuận theo tự nhiên và không như ý muốn mới là điều thường thấy. 

Bà Phó đã từ bỏ con gái mình, cô ấy thực sự đã chết, không phải đang sống tốt ở nơi nào đó.

Cô chỉ có thể tạo cho bà Phó một ảo ảnh rằng cô gái đó vẫn còn sống. 

“Haizz, đời người, sớm muộn gì cũng chết, điều đó là bình thường.” 

“Nhưng cô ấy chết sớm quá!”

——

Gió đêm thổi nhè nhẹ, mang theo cái lạnh thấu xương, hương vị mùa đông tràn ngập trong căn phòng nhỏ.

Trong căn phòng rộng lớn, nhiều kệ sách bằng gỗ đỏ được bày biện, nhưng nổi bật nhất vẫn là chiếc bàn gỗ tím, sạch sẽ, gọn gàng, không vương một hạt bụi.

Chỉ có một tờ giấy trắng, khẽ lay động.

Lại gần hơn, mới có thể thấy rõ một dòng chữ rõ ràng được viết trên đó.

[Trong điều kiện không có sự can thiệp từ nguồn bên ngoài, hỗ trợ ý kiến giám định như sau: khả năng người được giám định và người giám định có quan hệ ông cháu là 0,05%, không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.]

Người xác nhận: Phó Tuyên Minh.

 

Hết Chương 289: Đề phòng người xấu.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page