Chương 2:
18/09/2024
Chương 1:
18/09/2024
Chương 5:
18/09/2024
Chương 4:
18/09/2024
Chương 3:
18/09/2024
Chương 6:
19/09/2024
Chương 7:
19/09/2024
Chương 8:
19/09/2024
Chương 9:
19/09/2024
Chương 10:
19/09/2024
Chương 11:
20/09/2024
Chương 12:
20/09/2024
Chương 13:
20/09/2024
Chương 14:
20/09/2024
Chương 15:
20/09/2024
Chương 20:
21/09/2024
Chương 19:
21/09/2024
Chương 18:
21/09/2024
Chương 16:
21/09/2024
Chương 17:
21/09/2024
Chương 21:
24/09/2024
Chương 22:
24/09/2024
Chương 23:
24/09/2024
Chương 24:
24/09/2024
Chương 25:
24/09/2024
Chương 26:
26/09/2024
Chương 27:
26/09/2024
Chương 30:
26/09/2024
Chương 29:
26/09/2024
Chương 28:
26/09/2024
Chương 31:
28/09/2024
Chương 32:
28/09/2024
Chương 33:
28/09/2024
Chương 34:
28/09/2024
Chương 35:
28/09/2024
Bầu trời âm u, mây đen cuồn cuộn nhưng không có giọt mưa nào rơi.
Xe cộ bao quanh sân, các phóng viên truyền thông và người hâm mộ đến viếng chen chúc nhau.
Không ai nói lớn, tất cả đều rất yên lặng.
Bách Cẩm Ngôn ra mắt khi còn trẻ, đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, nhưng bây giờ lại đột ngột qua đời trong một tai nạn xe, khiến con phố chật kín người đến viếng.
Tại hành lang tầng hai.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên bóng dáng cao gầy của chàng trai trẻ, nửa bên mặt tinh tế chìm trong bóng tối dưới tấm rèm.
Tay bên cạnh siết chặt, Kiều Hoài Dao cúi mắt, khi nghe thấy tiếng bước chân, cậu ngừng lại, tách ra khỏi cảm xúc mờ mịt và quay đầu nói: “Dì Mạnh.”
Mạnh Tranh gật đầu: “Mấy ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện, dì thật sự không còn sức để xử lý hết mọi việc. May mà có cháu giúp đỡ.”
Bà ấy tiến tới đưa chìa khóa vào tay Kiều Hoài Dao, giọng nói yếu ớt: “Đồ của Cẩm Ngôn nhờ cháu vậy.”
Kiều Hoài Dao thấy sắc mặt bà ấy tái nhợt, mệt mỏi, không khỏi cau mày: “Dì Mạnh, dì phải chú ý giữ sức khỏe…”
“Dì không sao.” Mạnh Tranh khẽ nhếch miệng nhưng không thể nở nụ cười: “Dì xuống trước nhé, dưới nhà còn nhiều người, dì đi lâu quá cũng không tốt.”
Môi mấp máy, Kiều Hoài Dao còn muốn nói gì đó, nhưng Mạnh Tranh không đợi cậu mở miệng đã quay người rời đi.
Chìa khóa được cắm vào ổ khóa, động tác mở cửa chậm chạp. Từ lúc biết tin Bách Cẩm Ngôn qua đời đến giờ tham dự lễ tang, Kiều Hoài Dao vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này. Cậu cũng không biết tại sao lại mơ hồ đồng ý giúp dì Mạnh.
Khi thực sự phải mở cánh cửa này, bước vào phòng ngủ của Bách Cẩm Ngôn, cậu lại có chút do dự.
Sau giây lát im lặng, Kiều Hoài Dao nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa phòng ngủ.
Ở góc cầu thang, Mạnh Tranh ngẩng đầu nhìn lên chàng trai trẻ vừa bước vào phòng, ánh mắt bà ấy thoáng động, không kìm được thở dài, đưa tay lau nước mắt, rồi chậm rãi bước xuống dưới.
Kiều Hoài Dao bước vào phòng ngủ, tiện tay đặt chìa khóa vào chiếc hộp đan bằng dây mây bên trái.
Khi nhìn thấy khung ảnh bên cạnh hộp nhỏ, ngón tay Kiều Hoài Dao khựng lại.
——Đó là bức ảnh của cậu và Bách Cẩm Ngôn chụp chung hồi cấp ba.
Nhìn hai người trên ảnh khoác vai nhau, khóe miệng Kiều Hoài Dao mím chặt, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.
Cậu và Bách Cẩm Ngôn là hàng xóm đối diện, vì ở gần nhau, lại không chênh lệch nhiều về tuổi tác, nên thường xuyên đi chơi cùng nhau, mối quan hệ vô cùng thân thiết.
Từ tiểu học, cả hai đều học chung một trường.
Nhưng sau kỳ thi đại học, Bách Cẩm Ngôn đột nhiên bắt đầu xa lánh cậu mà không có lý do gì.
Kiều Hoài Dao đã nhiều lần tìm đến hỏi han, nhưng không có kết quả.
Đúng lúc này, thông báo trúng tuyển từ trường đại học danh tiếng đến, cậu có thành tích tốt, chưa kịp điền nguyện vọng thì đã có giáo viên từ phòng tuyển sinh của trường liên hệ.
Ban đầu, có hai trường mà cậu yêu thích, và cả hai đều có chất lượng tương đương, khiến Kiều Hoài Dao khó chọn.
Nhưng vì chuyện của Bách Cẩm Ngôn, cậu tức giận chọn trường đại học xa nhất, thu dọn hành lý, chặn và xóa mọi liên lạc của anh rồi lên máy bay.
Vài ngày trước, Kiều Hoài Dao nhận được một cuộc gọi từ số lạ, đầu dây bên kia chỉ có một câu xin lỗi ngắn gọn.
Giọng nói nghe yếu ớt, nhưng cậu vẫn nhận ra đó là ai.
Bách Cẩm Ngôn nói rất khó khăn, chỉ một vài từ ngắn gọn mà anh phải dừng lại giữa chừng.
Kiều Hoài Dao cảm thấy có điều gì đó không ổn, khi cậu muốn hỏi thêm thì Bách Cẩm Ngôn đã cúp máy, và khi gọi lại thì không ai nghe máy.
Vài giờ sau, cậu nhìn thấy tin tức về tai nạn xe trên TV, và Kiều Hoài Dao như chìm vào bóng tối.
Từ lúc mua vé máy bay, lên máy bay, đến khi tham dự lễ tang của Bách Cẩm Ngôn, Kiều Hoài Dao vẫn chưa thể tin vào sự thật này, ngập chìm trong sự bàng hoàng và bối rối.
Cậu nghĩ rằng đó chỉ là một cuộc tranh cãi nhỏ với Bách Cẩm Ngôn, không ngờ cuộc cãi vã trước khi rời đi lại trở thành lần cuối cùng họ gặp nhau trong đời này.
Nếu biết trước rằng họ sẽ không có cơ hội gặp lại sau khi cả hai đã bình tĩnh, Kiều Hoài Dao nghĩ rằng, trước khi rời đi, cậu sẽ nói hết những điều mà mình đã giấu kín, dù có làm cho mối quan hệ của họ trở nên ngượng ngùng hơn.
You cannot copy content of this page
Bình luận