Danh sách chương

[Chết tiệt! Đúng là anh ta! Dù mình đã say đến nỗi không nhớ gì, nhưng mình vẫn nhớ đôi mắt ấy!] 

[Lần thứ tư là khi đánh nhau với Thượng Quan Ngọc ở CME, lần thứ năm là tại bệnh viện tư của anh ba… Sao lần nào cũng có anh ta thế nhỉ!]

[Mình đã thấy có gì đó kỳ lạ từ trước rồi, chị mình còn nói đã gặp anh ta ở quốc gia A, chắc chắn anh ta có liên quan đến Tô Cẩn!] 

[Đúng là đồ khốn! Đồ khốn ám ảnh! Gan to nhỉ! Chị mình là do mình bảo vệ!] 

Nghĩ đến đây, An Mộc ngồi thẳng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào An Nhiên.

An Nhiên dường như đang thẫn thờ, nhưng thực chất luôn nghĩ về điều gì đó.

Dù vậy, phản ứng của chị ta rất nhanh, chỉ sau một giây, đã đối diện với ánh mắt của An Mộc và biết cô muốn hỏi gì.

Nhưng dù sao thì vẫn cần phải tuân theo quy trình.

Chị ta mỉm cười, hỏi với vẻ trêu chọc: “Sao vậy?”

An Mộc mấp máy đôi môi, có vẻ hơi do dự, nhưng cuối cùng sự tò mò đã chiến thắng. 

Cô cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mệt mỏi, đôi mắt sáng lên. 

“Chị, chị từng nói rằng chị gặp Tô Vô Tức ở quốc gia A, là ở đâu vậy?” 

An Nhiên khẽ xoay đầu ngón tay, giọng nói sắc lạnh như thường lệ: “Nhà họ Tô, nhà họ Tô ở quốc gia A.”

Dù không biết tại sao Tô Vô Tức luôn quanh quẩn bên cạnh An Mộc, nhưng hành vi của đối phương chắc chắn rất đáng ghét.

Khóe miệng An Mộc co giật, cố tỏ ra bình tĩnh: “Vậy ạ?” 

Nhưng trong lòng cô đã đưa ra quyết định.

[Đúng rồi! Đúng rồi! Cái người đó chắc chắn là người nhà họ Tô, quả nhiên là ‘vẽ hổ vẽ da khó vẽ cốt, biết người biết mặt không biết lòng’!] 

[Tên khốn! Gan to nhỉ! Chắc chắn là thuộc hạ của Tô Cẩn, lần sau gặp phải đánh một trận! Không đánh được Tô Cẩn thì đánh được anh ta, hừ hừ.]

An Nhiên nhìn sang An Lạc Sênh một cái, ánh mắt không giấu được nét u ám.

Chị ta suy nghĩ một chút, rồi cẩn thận bổ sung thêm một câu: “Là nhà họ Tô, nhưng nghe nói Tô Vô Tức là con riêng mà nhà họ Tô nhận về cách đây vài năm.”

An Mộc: “???”

“Chị, chị nói gì cơ???”

An Mộc ngập tràn dấu chấm hỏi, còn quay đầu lắc lư trước mặt An Nhiên, giọng nói run rẩy, đầy vẻ không tin.

An Nhiên không hiểu sao cô lại có biểu cảm như gặp ma, nhưng vẫn nhắc lại lần nữa.

Giọng dứt khoát, gần như nói rõ từng từ một: “Chị nói, Tô Vô Tức là con riêng mà nhà họ Tô nhận về.”

An Mộc hít sâu một hơi, cơ thể ngồi trên ghế da thật rõ ràng run nhẹ lên.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, gật đầu với chị gái: “Được rồi, được rồi…”

Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng trở nên tái nhợt, máu rút khỏi đôi môi, như thể vừa nghe thấy một tin tức kinh hoàng.

An Nhiên thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn An Lạc Sênh thì nhíu mày, lo lắng đưa tay đỡ lấy em gái. 

An Mộc đưa tay lên bóp trán, vẻ mặt mệt mỏi.

[Cái gì đây? Cái gì đây? Tại sao mình không nhớ có ai tên Tô Vô Tức trong nhà họ Tô? Đây có phải là hồn ma mượn xác hoàn hồn không?] 

[Con riêng của nhà họ Tô không phải đã chết từ lâu rồi sao? Chẳng phải đã chết trên con đường Tô Cẩn thành thần rồi sao?] 

[Tại sao, tại sao, tại sao lại như thế này???] 

[Tại sao cái người đáng lẽ phải chết trong cốt truyện gốc lại sống sót đến tuổi trưởng thành và còn được nhà họ Tô nhận về???] 

[Bình tĩnh, bình tĩnh nào! Có lẽ đây là luật nhân quả phải tồn tại cùng lúc, và sự trục trặc này mới khiến cốt truyện trở nên kỳ lạ như vậy!] 

[Không sao cả! Không quan trọng! Có nhân thì phải có quả, có quả thì phải có nhân. Chăm chỉ ở phần nhân, phần quả cứ để tùy duyên.] 

An Lạc Sênh càng nhíu mày chặt hơn, An Nhiên thì hơi nheo mắt lại. 

Sự bàng hoàng trong lòng họ cũng chẳng kém gì An Mộc.

An Nhiên nhớ lại lời của lão đạo sĩ trong đạo quán, và trong lòng đã hình thành một suy đoán táo bạo.

“Mọi quả đều từ nhân mà ra, mọi báo ứng đều từ nghiệp mà sinh. Nhưng nếu em là nhân, còn anh ta là quả thì sao?”

Chị ta thì thầm một câu, gió bên ngoài cửa sổ xe đã thổi bay âm thanh ấy, không ai nghe thấy.

Nhân quả luân hồi? 

Gieo nhân nào thì gặp quả nấy.

Vào giữa tháng Mười Hai, khi trời vừa qua giờ trưa, ánh nắng tươi sáng bắt đầu trở nên se lạnh.

Cây cối bên ngoài cửa sổ xe lần lượt lùi lại nhanh chóng, con đường càng đi càng vắng vẻ, như một bộ phim câm kéo dài, chỉ còn lại An Lạc Sênh và An Nhiên mở mắt nhìn.

Trong khi đó, An Mộc co người trên ghế da dài, đầu tựa vào vai An Lạc Sênh, ngủ say như chẳng bị ảnh hưởng gì bởi tình hình.

Ngón tay dài, trắng muốt của An Lạc Sênh ẩn trong mái tóc của An Mộc, khẽ vuốt nhẹ mà không làm phiền đến giấc ngủ của em gái. 

An Nhiên chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt có chút lạc lõng. 

 

Hết Chương 257: Tại sao lại như thế này?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page