Danh sách chương

Tô Vô Tức đứng thẳng ngay ngắn, không chút dấu diếm.

Ánh mắt anh trầm xuống, mí mắt hạ thấp, khiến người ta khó mà nhìn rõ được cảm xúc bên trong.

“Đúng vậy, nhưng tôi chỉ thay ca cho bác sĩ thôi, không ngờ lại gặp cô.”

Giống như bây giờ, luôn gặp nhau một cách tình cờ đến khó tin.

Rõ ràng đã cố ý tránh né.

“Thì ra anh là sinh viên y khoa sao? Rời quê hương đến nước Z học y?” 

An Mộc vỗ nhẹ tay của bà Phó đang nghịch tóc mình.

Tô Vô Tức khẽ cười, nụ cười ẩn hiện: “Đúng vậy, ở một mức độ nào đó thì là như thế.”

Anh không nói dối.

Nhưng việc học y chỉ là phụ, lý do quan trọng nhất không phải vì điều đó.

Đây chỉ là cách anh bảo vệ bản thân.

Học y để có thể cứu người đó, nếu lần sau gặp phải chuyện như vậy, anh sẽ không phải bó tay, nhìn người ta biến mất trước mắt.

An Nhiên liếc Tô Vô Tức một cái, như vô tình nói: “Thật sao? Nhưng tôi nhớ mấy ngày trước còn thấy anh ở nước A.”

Chị ta nói đến nửa chừng rồi dừng lại.

An Mộc nghĩ một lúc, cảm thấy nghi hoặc nên tiếp lời: “Ủa, sinh viên… không có nhiều thời gian vậy đâu? Còn có thể ra nước ngoài?”

Tô Vô Tức giữ vẻ bình tĩnh, gọng kính vàng che khuất ánh mắt, ngũ quan tinh tế đến mức quyến rũ. 

Anh giơ tay lên không trung, xoa ngón tay, vài giây sau mới dừng lại, nhớ ra đã quên mang theo chuỗi hạt. 

Lại cười nhẹ, nụ cười mang chút gì đó lãng tử, tạo ra một sự đối lập lớn với vẻ ngoài lịch sự, nhã nhặn của anh.

“Hai vị hiểu lầm rồi, tôi chỉ đến nước Z học y, không phải là sinh viên.” 

An Mộc không tin, liếc nhìn anh: “Thật sao? Tôi luôn nghĩ anh là sinh viên đại học, thật sự không phải à?”

【Người này rõ ràng còn mang cái vẻ ngây ngô, trong sáng của sinh viên đại học…】

Câu nói này khiến An Nhiên có chút ngớ người. 

Chị ta ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nhìn An Mộc.

… Mù là một bệnh, và em gái không thể chữa được.

Thực tế là Tô Vô Tức quá giỏi ngụy trang, khéo léo nắm bắt lòng người, nên cũng không trách An Mộc được.

Nếu anh muốn lấy lòng ai đó, anh sẽ luôn đóng vai với tính cách khiến người đó dễ dàng bỏ qua đề phòng nhất.

Điều này rất đơn giản với anh.

Chỉ là anh không muốn làm điều đó với An Mộc.

Tóc khẽ bay, lông mày và đôi mắt tràn đầy vẻ cô tịch, đôi mắt màu nâu nhạt dưới gọng kính tối tăm. 

“Không, tôi chưa từng học đại học, thực tế tôi chưa từng học hành nhiều, vì mẹ tôi đã rời bỏ tôi khi tôi còn rất nhỏ, tôi không có đường lui nên đã phải bỏ học để kiếm sống.”

Cổ trắng ngần hơi ngẩng lên, đường gân mờ nhạt. 

Anh di chuyển vị trí, quay lưng lại với nguồn sáng, cả người mang một chút cảm giác yếu đuối mơ hồ.

Tô Vô Tức nghĩ rằng An Mộc sẽ an ủi mình, nói những lời như “Xin lỗi, tôi không biết anh có quá khứ như vậy, không nên nhắc đến chuyện buồn của anh.”

Hoặc “vậy sao, anh thật là vất vả, nhưng bây giờ cũng rất tốt rồi, anh vẫn trưởng thành rất xuất sắc! Cao ráo và đẹp trai, ông trời đóng cửa này thì sẽ mở cửa khác.”

Cả An Nhiên cũng nghĩ vậy, nhưng lời nói của Tô Vô Tức không phải lời thật.

Đúng, nhưng tham vọng của anh lớn quá! 

Cả nước A cũng sắp bị anh thâu tóm rồi!

Đối với người yếu đuối, cảm thông là việc dễ dàng nhất đối với những người như An Mộc.

Nhưng cô chỉ bình tĩnh nhìn Tô Vô Tức, rồi thu ánh nhìn lại, chỉnh lại cổ áo xộc xệch của bà Phó.

“Bà ơi, bà xem áo của bà kìa, sao lại không cẩn thận thế?”

Cô làm rất chậm, sau khi chỉnh xong, mới ngẩng đầu nhìn Tô Vô Tức, cười: “Vậy sao? Không có đường lui à? Anh thật đáng thương.” 

“Nhưng đã không có đường lui thì đi gì nữa, đi xe không tốt hơn sao?”

Thực tế, trong đầu cô đang suy tính.

【Họ Tô, nước A… ban đầu không có gì, nhưng nghĩ kỹ lại, người này thật sự có chút gì đó không ổn, thật sự không ổn! Có lẽ nào là người của Tô Cẩn?】

【Trời ơi! Có thể lắm!】

【Tên nhóc đó còn dám xuất hiện? Vụ của Lý Chiêu Đệ rõ ràng là do tên khốn này làm! Không quyến rũ được chị tôi, cậu ta chắc chắn sẽ không bỏ qua!】

【Nhưng có tôi ở đây, muốn có được chị tôi thì phải bước qua xác tôi!】

【Tôi, An Mộc, thề chết bảo vệ An Nhiên!】

An Nhiên: “?!”

Thật không cần thiết đâu!?

Tô Vô Tức nhướn mày, có chút ngạc nhiên vì đối phương nói như vậy, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.

Ánh mặt trời màu cam ấm áp chiếu lên tóc, anh nâng ngón tay lên, chỉnh lại khuy áo.

Dáng vẻ rất thoải mái, không biết nghĩ gì, đột nhiên bật cười, đôi mắt cong lên, không biết là chế nhạo hay châm chọc.

Liên tục gật đầu: “Cô nói đúng.”

An Mộc nhún vai đầy bất mãn, cảnh giác nhìn Tô Vô Tức: “Phải rồi, còn chưa hỏi tại sao anh lại ở đây? Không phải học y sao? Chỗ này chẳng có cao nhân nào, chỉ có mấy đứa trẻ con thôi.”

 

Hết Chương 241: Anh thật đáng thương.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page