Danh sách chương

Và cô nàng khó chịu Quách Tố Mặc, dưới sự huấn luyện của Lan đại nhân, cuối cùng cũng trở nên ngoan ngoãn, thỉnh thoảng chỉ xòe móng vuốt một chút.

Sau khi đi qua khu rừng thực vật biến dị trông như rừng nguyên sinh trong một thời gian dài, cuối cùng họ cũng đến được một khu đồng bằng, nơi trung tâm của nó chính là căn cứ Vệ Ngũ.

Trên đường đi, Quách Tố Mặc cố tình tránh né các đội nhóm con người, nhưng thực sự gặp được thì rất ít, gần như không có ai. Từ đó, cô suy đoán rằng sau một mùa đông dài, tình hình của loài người thật sự không mấy khả quan.

Quách Tố Mặc hoàn toàn không biết rằng, cơn thịnh nộ của Lan Cửu đối với căn cứ Kinh Đô đã khiến số người bị tiêu diệt nhiều hơn gấp mấy lần so với số người bị thiên nhiên loại bỏ lần này. 

Tổng số người sống sót sau lần này đã giảm đáng kể, chỉ còn chưa đến một phần mười.

Khi đến gần căn cứ, Lan Cửu kích hoạt hệ thống liên lạc, trên màn hình ion xuất hiện khuôn mặt quen thuộc của một người đàn ông.

“Tiến sĩ, ngài đã đến nơi chưa?”

Lan Cửu đáp: “Ừ, chuẩn bị những thứ tôi cần, lần này có hàng tốt.”

Người bên kia nghe vậy thì vô cùng phấn khởi: “Vâng, tiến sĩ, tôi sẽ ra cổng căn cứ để đón ngài.”

Quách Tố Mặc bĩu môi, đúng là anh không chỉ đơn thuần là đi cùng cô để tìm một con zombie, xem kìa, đuôi cáo lộ ra rồi.

“Phong Dực vẫn còn hợp tác với anh à?” Quách Tố Mặc hỏi, cô từng nghĩ rằng sau lần trước, mối quan hệ hợp tác giữa nhân vật chính và Lan Cửu đã chấm dứt. Lâu lắm rồi cô không thấy anh liên lạc, có lẽ chỉ là không để cô nhìn thấy.

Lan Cửu nhìn cô, dường như giải thích: “Phong Dực ít nhất còn thích hợp hơn đám người họ Âu Dương.”

Quách Tố Mặc trầm ngâm, lời của Lan Cửu bề ngoài có vẻ chỉ nói rằng Phong Dực thích hợp hơn Âu Dương Thanh, Nhan Hoa Nồng và những người khác trong việc hợp tác với anh. 

Nhưng cô không chỉ nghe được một thông tin, mà còn cảm nhận được rằng, từ “hợp tác” không chỉ đơn giản ám chỉ việc chế tạo dược phẩm, mà còn liên quan đến vai trò của người quản lý trong thế giới mới.

…Lan Cửu cho rằng Phong Dực thích hợp hơn, và Quách Tố Mặc ngầm ủng hộ điều đó.

Điều này lệch khỏi kết cục trong nguyên tác, nhưng chỉ có Lan Cửu mới đủ khả năng xoay chuyển tình thế, biến nhân vật chính thành con rối trong tay mình.

Là người từng bị một số nhân vật hành hạ, làm sao Quách Tố Mặc có thể không mong muốn trả thù nhân vật chính.

Lan đại nhân hiểu rõ lòng dạ nhỏ nhen của cô gái nhỏ này.

Chiếc Jeep dừng lại trước cổng Vệ Ngũ, đối phương đã đứng chờ sẵn ở cổng.

“Tiến sĩ, chào mừng ngài đến Vệ Ngũ.” Phong Dực và nhóm người của anh ta chào Lan Cửu bằng tư thế quân sự.

Lan Cửu chỉ hạ cửa sổ xuống và gật đầu: “Đi thôi,” còn Quách Tố Mặc và Ngũ Sắc thì nằm yên trong xe, không nói gì.

Người của Phong Dực nhanh chóng lên xe, chiếc Hummer dẫn đầu, chiếc Jeep bạc của Lan Cửu nằm ở giữa đoàn xe, theo sau là vài chiếc xe địa hình. 

Cả đoàn xe rẽ vào đường đặc biệt, tiến vào căn cứ Vệ Ngũ mà không gặp bất kỳ cản trở nào, dưới ánh mắt ghen tị của đám người đang xếp hàng ở cổng.

Quách Tố Mặc dựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, nhắc nhở Lan Cửu: “Dường như đội của Phong Dực đã sống sót qua mùa xuân này rất ổn.” 

Vậy nên Phong Dực đúng là có bản lĩnh, Lan Cửu muốn bóc lột gì thì cứ thoải mái mà làm.

Khụ khụ, câu cuối là ý nghĩ không tiện nói ra.

Lan Cửu khinh thường, thản nhiên nói: “Trước khi anh đi đã cảnh báo anh ta rồi, nếu ngay cả cuộc thanh lọc này mà không vượt qua được, thì anh ta không đáng để anh tốn thời gian.”

Quách Tố Mặc sững người, cô từng nghĩ rằng chỉ có mình, người đã đọc nguyên tác, mới biết rằng mùa đông vừa qua và mùa xuân này là một thử thách khác mà thiên nhiên dành cho loài người, chỉ những kẻ mạnh mới có thể sống sót.

Đây là cái giá tất yếu của sự tiến hóa bắt buộc và chọn lọc tự nhiên.

Nhưng cô không ngờ Lan Cửu cũng hiểu rõ điều này, đứng ngoài quan sát quá trình tiến hóa của loài người.

Không, có lẽ Lan Cửu đã can thiệp vào, Quách Tố Mặc nghĩ vậy.

“Vậy nên, họ mới kính cẩn với anh đến vậy?” Cảnh tượng vừa rồi khiến cô nghĩ rằng con sói Phong Dực đó, đã sớm bị anh thu phục rồi.

Phong Dực sắp xếp chỗ ở cho mấy người Lan Cửu vẫn là căn nhà nhỏ lần trước, nhưng địa điểm để thảo luận sau khi họ ổn định lại đã thay đổi.

Anh ta chỉ dẫn theo vài người thân cận, chờ đợi ở cửa sân nhỏ. Quách Tố Mặc nghe thấy tiếng động, liền mở cửa.

 

Hết Chương 130:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Nguyệtmooon

    Truyện cuốn quá

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng ạ <3

  2. Cấp 1

    Mynhung

    Truyện hay lắm ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Cám ơn nàng rất nhiều <3

Trả lời

You cannot copy content of this page