Danh sách chương

“Nếu không thì sao? Cô dám bắn hay Thẩm Thanh dám bắn? Tôi chỉ nể mặt nhà An, đừng nghĩ rằng tôi sợ cô, tiểu thư An.”

Vừa dứt lời, ông ta lập tức thoát khỏi sự kìm kẹp của Thẩm Thanh, đẩy bà ta vào giữa đám người.

Thẩm Thanh không đủ sức mạnh để chống lại Triệu Lập Càn, nhưng bà ta biết không thể để mọi chuyện kết thúc như thế.

NGười phụ nữ nhanh chóng quay người bóp cò, cố gắng bắn gã đàn ông.

An Mộc cũng hành động, nhắm súng vào ông ta, nhưng một tên vệ sĩ áo đen đã đá bay khẩu súng của Thẩm Thanh, đồng thời tước vũ khí của cô. 

Họ dường như đã hết cách, tình thế hoàn toàn bị Triệu Lập Càn kiểm soát.

Triệu Lập Càn đứng sau đám người, được bảo vệ tốt nhất, ánh mắt lạnh lùng và đắc ý: “Thế nào? Tiểu thư An, cô có thể gọi điện cho người nhà An đến đón cô về bất cứ lúc nào, đây là sự ưu đãi cuối cùng của tôi dành cho cô.” 

An Mộc bĩu môi, không thèm van xin hay nhượng bộ, chớp mắt nhìn ông ta. 

Một lúc sau, cô bật cười, ngồi thẳng lưng lên đối đầu. 

“Không được! Nếu đi thì tôi phải mang theo họ! Ông nghĩ tôi là ai? Bắt tôi đến thì tôi đến, thả tôi đi thì tôi đi? Hôm nay bà đây sẽ ở lại chỗ này!”

Tô Vô Tức vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đôi mắt trong sáng, như một người quan sát, theo dõi thế giới và An Mộc.

Triệu Lập Càn trở nên khó chịu, im lặng. 

Ông ta ra hiệu cho đám vệ sĩ, ngay lập tức một khẩu súng chĩa vào Thẩm Thanh. Sắc mặt An Mộc thay đổi, căng thẳng hơn, nhưng cô nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó rồi lại cười. 

“Triệu Lập Càn, ông…”

Chưa kịp nói hết câu, khẩu súng có bộ giảm thanh đã bắn ra một viên đạn, nhằm vào ngực người phụ nữ. Viên đạn bay nhanh đến mức Thẩm Thanh không kịp né, trúng ngay vào ngực bà ta. 

An Mộc trừng lớn mắt, chưa kịp kiểm tra tình trạng của Thẩm Thanh, đã nghe thấy tiếng kim loại va chạm. Ngay sau đó, một làn khói mờ bao phủ tầm nhìn, làm mọi thứ trở nên tối tăm, không thể nhìn thấy gì. 

Cô hành động nhanh chóng, nằm xuống sàn và bò về phía bức tường, không quên kéo theo người phụ nữ. 

Thẩm Thanh trông có vẻ yếu đuối, nhưng thực ra khá nặng, ít nhất là đối với cô. 

Cùng lúc đó, tiếng hô “Không được động đậy, bỏ vũ khí xuống” vang lên, nhiều cảnh sát mặc đồng phục xông vào, tước vũ khí và bắt giữ người của Triệu Lập Càn.

Mất tầm nhìn, Triệu Lập Càn vẫn không từ bỏ, cố gắng bắn An Mộc. 

Nhưng ông ta đã đánh giá thấp khả năng của Tô Vô Tức.

Anh nhanh chóng hạ gục người đứng sau, rồi lao tới đá vào cổ tay Triệu Lập Càn đang cầm súng. 

Cảnh sát đặc nhiệm hành động quá nhanh, chỉ trong vài giây đã kết thúc cuộc đụng độ. Triệu Lập Càn bị đè xuống bởi cảnh sát, vẫn không ngừng la hét: “Thả tôi ra, các người dám bắt tôi? Các người biết tôi là ai không?”

Khi làn khói tan dần, Triệu Lập Càn mất đi vẻ điềm tĩnh, đôi mắt ông ta nhìn chằm chằm vào An Mộc, như muốn nói rằng mình sẽ quay lại.

An Mộc chỉ ngồi bên cạnh Thẩm Thanh, trong mắt không còn lo lắng, chỉ còn lại sự bình thản. Quả thật, cứu người từ tay kẻ thù là đặt mình vào tình thế nguy hiểm, nhưng cuối cùng lại đạt được kết quả. 

Khi thấy Triệu Lập Càn bị dẫn đi, Thẩm Thanh mới ôm lấy ngực đứng dậy.

Bà ta quay lại nhìn Triệu Lập Càn đang cố gắng nhìn lại, nở nụ cười dịu dàng.

Bà ta không chết, nhưng Triệu Lập Càn thì không thể sống yên. 

Thẩm Thanh còn chưa kịp cảm ơn An Mộc, thì nhiều người khác đã ùa vào căn phòng tối. Nhìn kỹ, họ đều cao ráo, có khí chất hơn người, rõ ràng vượt trội so với người thường. 

An Mộc chưa kịp suy nghĩ thấu đáo thì đã bị người ta nắm cổ áo, nhấc bổng lên.

Quay lại nhìn, là gương mặt tức giận của An Dật Tiêu, rõ ràng không còn vẻ giả tạo. 

An Mộc ngượng ngùng cười, giơ tay định đẩy anh trai ra.

Nhìn thoáng qua, lại thấy mấy người khác.

Cô thở dài, lần lượt chào: “Chào anh cả, chào anh ba, chào anh tư, chào anh năm, chào buổi chiều!”

An Mộc dừng lại, đưa tay sờ cổ mình bị nắm, định thoát ra.

Nhưng do chênh lệch chiều cao, cô chỉ có thể ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt át. 

“Anh, anh làm gì thế? Em không sao mà? Có thể… ừm… thả em ra được không?”

An Dật Tiêu cười lạnh, tiến lại gần, rõ ràng là cười mà không vui. 

“Không sao à? Em gọi cái này là không sao à? Thưa tiểu thư, thứ bị bắt cóc là người chứ không phải não của em.” 

An Cẩn Thần cũng giữ mặt lạnh, toát ra khí chất xa lánh người khác. 

Khi nhận được báo cáo về tình huống bất thường, tim anh ta gần như đập tới 100 lần/phút, may mắn là lúc đó đang ở gần thành phố Bắc Kinh. 

“Mộc Mộc, chuyện này em quá liều lĩnh, lẽ ra em nên nói với bọn anh một tiếng, chứ không phải để bọn anh nhận được tin em bị bắt cóc từ cảnh sát.”

 

Hết Chương 191: Không được động đậy.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page