Danh sách chương

Chị ta đổi tay giữ tên trộm đó, tay kia khẽ xoay, không biết từ đâu lấy ra một chiếc kính râm, đeo lên mắt.

Lúc này mới dám mở mắt nhìn người. 

An Mộc chú ý động tác của họ, lặng lẽ giảm ánh sáng đèn pin. 

“Anh không nói thì tôi cũng biết mục đích của anh, có phải đem mèo về rồi tra tấn không? Anh thật đáng chết! Đồ vô lương tâm!”

Nghe vậy, kẻ đó hít một hơi sâu, lại muốn thoát khỏi sự khống chế của An Nhiên. Nhưng An Nhiên rất mạnh, đeo kính râm, mặt không biểu cảm, nhưng trông dễ gần hơn bao giờ hết. 

“Tôi không phải, tôi không giết chúng, cô không được vu khống, thả tôi ra! Các người đang giam giữ trái phép!”

An Mộc bĩu môi, ngồi xổm, giật khẩu trang trên mặt kẻ đó.

Khuôn mặt trông thật tầm thường và ngờ nghệch, như thể thả vào đám đông cũng không ai để ý. Thậm chí còn có vẻ mặt hiền lành, nhưng lại là kẻ bắt và có thể ngược đãi mèo. 

Nghĩ đến đây, An Mộc chẳng còn chút kiên nhẫn nào để lịch sự: “Còn tưởng anh là sinh vật tiến hóa thấp, đột biến gen từ hành tinh khác cơ, chẳng dám lộ mặt. Anh nói mình không ngược đãi mèo, vậy bắt chúng để làm gì?”

“Mèo quanh bệnh viện đều đến đây trú ẩn, anh vẫn không biết sợ mà đuổi đến đây, anh thật sự là kẻ tâm thần biến thái, làm những chuyện vô đạo đức.” 

Người đàn ông cúi đầu sâu hơn, gần như muốn chui xuống thảm cỏ để trốn ánh đèn pin của cô. 

Tô Vô Tức cười nhẹ, vẻ mặt càng thêm bí ẩn, tiến lên vài bước nhìn về phía cuối đường nơi những chiếc đèn đang dần sáng lên. Anh quyết định cáo từ, nhẹ nhàng kéo tay áo An Mộc đang chỉ trỏ đầy hứng khởi: “Người này đã bị bắt, tôi tin các cô có thể xử lý được. Tôi còn chút việc, xin phép rời đi trước.” 

An Mộc ngạc nhiên nhìn anh, cũng không cố giữ lại: “Được, tạm biệt, mong gặp lại lần sau nhé. Cảm ơn anh vì hôm nay, anh thật tốt bụng.” 

Còn giơ cả hai ngón tay cái lên để bày tỏ sự tán thưởng. 

Tô Vô Tức cười nhẹ, coi như đáp lại, rồi đeo kính vào và nhanh chóng rời đi, không quên gật đầu chào An Nhiên.

An Nhiên không tháo kính, cũng không có động tác gì, làm như không thấy. 

Người đàn ông bị bắt giữ lại kêu lên, có lẽ bị đau. 

Sau tiếng kêu, An Mộc mới cúi đầu, nghiêm túc hỏi lại: “Trả lời nhanh! Anh còn chưa trả lời tôi, tại sao lại bắt mèo?”

Người đàn ông thở dài, chấp nhận số phận, nhưng vẫn không muốn nói gì.

Đèn đường đã sáng lên, bệnh viện lại có ánh sáng. 

An Mộc cảm thấy có điều gì không đúng, quay lại nhìn, chợt hiểu ra điều gì. 

Đèn pin siêu sáng có mặt trái, dù giúp An Nhiên khống chế kẻ xấu nhưng cũng dễ thu hút những người không nên đến. 

Ví dụ như đội trưởng bảo vệ. 

Ví dụ như anh trai. 

Khi nhìn tháy An Dật Tiêu mặc đồ chỉnh tề đứng phía sau mình với nụ cười hòa nhã, An Mộc cảm thấy chua xót từ tận đáy lòng. 

Cảm giác này gọi là bài tập nhân đôi. 

Đám bảo vệ nhanh chóng tiếp nhận kẻ xấu, đưa vào phòng bảo vệ để thẩm vấn và xem xét báo cảnh sát.

An Mộc muốn tự mình hỏi mục đích của kẻ đó, nhưng bị anh trai ngăn lại. 

An Dật Tiêu kéo cô đi, ra hiệu cho An Nhiên theo sau. 

An Nhiên không được tự nhiên tháo kính, ánh mắt lạnh lùng, mái tóc dài buộc phía sau. Chị ta không nên đến đây, chị ta nên ở nhà ngủ. 

An Dật Tiêu vẫn cười, có vẻ như không quan tâm đến sự sống chết của cô: “Mộc Mộc.”

An Mộc rụt cổ, định biện minh, nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của anh trai, cô lại nuốt lời trở về, cố cười lấy lòng, giọng mềm mại hơn: “Anh, thật trùng hợp, anh cũng đi dạo à?”

Nhìn có vẻ bình thường, nhưng trong lòng đang phát điên.

【Tại sao, tại sao, tại sao! Sao anh ấy lại xuất hiện ở đây? Lẽ ra anh ấy phải ở biệt thự hoặc góc nào đó ngủ chứ?】 

【Ông trời ơi, từ nay con không gọi ngài là ông nữa, ngài chẳng yêu đứa cháu gái chút nào! Tại sao chuyện xui xẻo đều đổ lên đầu con!】

【Hu hu hu hu cha ơi, anh ba giận rồi, BBQ rồi, xong đời rồi, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, cười như thế chắc chắn chết không toàn thây.】

【Ra ngoài không chỉ bị chị gái bắt mà còn bị anh trai bắt, tôi chỉ muốn xem ai trộm mèo thôi mà!】

An Dật Tiêu liếc nhìn người đang đi sau, ánh mắt đầy nghi vấn, nụ cười biến đổi. An Nhiên đối mặt với anh ta, điềm tĩnh giải thích, không để ý đến sự đe dọa của đối phương: “Tôi thấy Mộc Mộc ra ngoài, không yên tâm.” 

An Mộc ngẩn ra, chớp mắt, ngơ ngác nhìn chị ta, nhưng khi mở miệng lại là giọng điệu của kẻ lão luyện: “Chị, nhưng em gặp chị ở cổng nhà mà, không phải chị vừa về sao?”

【Ha ha! Một người cũng không thoát!】 

【Anh! Chị cũng lén ra ngoài chơi, em nhìn thấy rõ! Anh không thể chỉ trách mỗi em! Nhìn chị đi, nhìn chị đi! Nói chị trước đi!】

An Nhiên: “…” 

Cút đi.

An Dật Tiêu thực ra là người rất biết lý lẽ.

 

Hết Chương 165: Bài tập nhân đôi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page